Diễn Đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn

/

 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Thư gởi Thầy - 20 Sudieptutroi

 

 Thư gởi Thầy - 20

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Eaglet
FOUNDER

FOUNDER


Tổng số bài gửi : 614
Điểm NHIỆT TÌNH : 1275
Ngày tham gia : 11/08/2009

Thư gởi Thầy - 20 Vide
Bài gửiTiêu đề: Thư gởi Thầy - 20   Thư gởi Thầy - 20 EmptyTue Sep 15, 2009 11:34 am




    DẤU CHÂN CỦA THẦY




    (Lc 8,40-55)


    Thầy kính mến,

    Chuyện kể của Luca thì khá dài. Nhưng con chỉ ghi nhận bốn chi tiết thôi. Bốn chi tiết này vừa buồn cười, vừa cảm động, vừa cảm phục, vừa thương Thầy quá chừng.

    1. Một người đàn bà bị băng huyết 12 năm. Hổ thẹn quá chừng! Mặc cảm tội lỗi (mắc uế) đầy mình! Tán gia bại sản! Thương ơi là thương!

    Bà tự biết mình mắc uế, mắc uế triền miên. Đó là luật. Bà cũng biết rằng bà đụng tới ai, thì người ấy cũng bị mắc uế. Đó là luật. Nhưng phải đụng vào Thầy thì mới hết bệnh. Thế là bà lén lút phạm luật. Bà len lén đến phía sau Thầy âm thầm rờ vào tua áo Thầy, không để ai thấy. Hết bệnh thật. Mừng quá! Định bụng giấu kín chuyện này. Chuyện vui nhưng … hổ thẹn.

    Chuyện đàn bà, đàn bà giữ bí mật. Thế mà Thầy là đàn ông lại bật mí chuyện đàn bà. Buồn cười quá! Lẽ ra Thầy phải làm thinh, cho qua chuyện ấy. Thế mà Thầy lại hùng hổ hỏi: “Ai đụng vào tôi”. Phêrô không hiểu ý Thầy nên nói trớt đi: “Tại đám đông xô lấn đấy thôi”. Thầy không chịu bỏ qua, cố tình day dí và truy tìm: “Có người đụng vào Thầy, vì Thầy biết có một năng lực từ nơi Thầy phát ra”.

    Người đàn bà ấy run rẩy quỳ mọp dưới chân Thầy, khai tuốt luốt những điều muốn giấu nhẹm, khiến đám phụ nữ mặt đỏ như gấc, muốn độn thổ cho rồi.

    Con tưởng Thầy sẽ la cho bà ấy một trận. Ai ngờ … Thầy kết thúc một câu gọn lỏn và ngọt sớt: “Đức tin của con đã chữa con đấy. Chúc con về bình an”.

    Thế là chuyện mắc cỡ trôi qua hết. Đám phụ nữ thôi xấu hổ. Chỉ còn lại một niềm tin yêu lan tỏa khắp mọi cõi lòng. Thầy ơi, Thầy cao tay quá. Con phục Thầy sát đất. Người dàn bà ấy ra về, lòng vui phơi phới. Còn con thì muốn phủ phục dưới chân Thầy, để cảm nghiệm được ý nghĩa của một lòng tin. Chuyện buồn cười hồi nãy, thì con chả thèm cười nữa.

    2. Matthêu kể rằng khi ông Giairô đến gặp Chúa thì trình rằng: “Con gái tôi vừa mới chết …”. Con không đồng ý. Con gái ông ta chỉ sắp chết thôi, chứ chưa chết đâu.

    Khi Thầy vừa chúc lành cho người phụ nữ khỏi bệnh băng huyết, thì ông Giairô được người nhà báo tin: “Con ông chết rồi, đừng làm phiền Thầy nữa”. Thế là hết. Ong sụ mặt. Thất vọng. Thấy thế, Thầy vội an ủi: “Con ông sẽ được cứu. Chỉ cần tin thôi”. Thầy biết ông ấy chỉ thất vọng vài mươi phút nữa thôi. Vậy mà Thầy cũng không nỡ. Thầy nhạy cảm quá. Con thấy cái TÂM của Thầy, giống cái tâm của người mẹ hơn là của người cha. Thấy người ta khổ, thì cầm lòng chẳng đặng. Dễ thương quá à!

    3. Khi Thầy đi tới nhà ông Giairô, thì người ta đã than khóc ầm ĩ rồi. Đám tang nào cũng làm người khách bàng quan phải não lòng. Hoặc rơi lệ, hoặc lặng lẽ cảm thông. Thế mà Thầy lại nói ngang nói ngược: “Đừng khóc! Con bé có chết đâu. Nó ngủ đấy”. Chết là hết thở, là tim ngưng đập. Chỉ có người ngu mới không biết điều ấy. Vậy mà Thầy nói như thể người ta đều ngu không biết thế nào là chết. Cả Matthêu, cả Máccô và Luca đều kể rằng: Họ chế giễu Thầy. Còn con thì muốn nói rằng họ chửi Thầy. Ai chửi? Đàn bà chửi, vì thường thì chỉ có đàn bà khóc. Mà đàn bà chửi thì mới ghê.

    Đàn bà chửi Thầy. Con tức quá. Con giận đàn bà. Con giận cả Thầy nữa. Thầy là người lớn. Thầy ăn nói ngang ngược làm chi để cho người ta chửi. Thầy lỡ lời chăng? Không. Thầy đùa giỡn không đúng chỗ chăng? Ngàn lần không. Thế thì tại sao? Con thôi giận để suy nghĩ.

    Đúng là người ta chửi Thầy, đàn bà chửi Thầy, đua nhau chửi kiểu “bề hội đồng”. Đau lắm! Nhục lắm! Nhưng chỉ hai phút thôi.

    Sau hai phút thì sao? Khi bé gái ngồi dậy, ăn nhóp nhép thì … tình hình đảo ngược 180 độ. Những người chửi Thầy hồi nảy, bây giờ mắc cỡ quá chừng. Nhưng mắc cỡ chừng nào, thì cũng vui nhộn chừng nấy. Niềm tin của họ lớn lên như núi. Tình yêu của họ cao lên như non. Con tin chắc rằng những người đàn bà chửi Thầy nhiều nhất, thì sau này sẽ trở thành những nhà truyền giáo hăng say nhất. Bị chửi hai phút, để được tin yêu suốt đời. Oi, tuyệt vời! Khôn quá là khôn! Con chỉ biết cúi đầu cảm phục Thầy.

    Đàn bà chúi hết xuống nhà bếp, mắng yêu nhau chí chóe.

    Hồi nảy mày già mồm nhất.

    Ư, tao già mồm, nhưng tao không chửi hỗn như mày. Mày bảo ông ấy khùng. Tao méc cho mày coi.

    Đứa nào chửi nhiều nhất, thì phải đứng đầu dẫn cả bầy lên nhà trên mà xin lỗi Thầy.

    Ong hiền quá à! Nếu tao là ổng, thì tao bẻ cổ tụi bay chết hết rồi.

    Cho ông ấy bẻ cổ. Tụi mình chết cũng vừa.

    Thôi đi mấy bà. Càng nói càng sai. Nói nhiều hớ nhiều. Im cho rồi.

    4. Em bé sống lại làm náo động cả nhà, cả xóm, cả làng. Mừng quá! Bỡ ngỡ quá! Cám ơn rối rít. Cảm phục quá chừng! Tâm tình của một người đã loạn lên rồi, huống hồ là tâm sự của một dòng tộc, của một khu xóm.

    Vợ chồng ông Giairô thì mừng quá, mừng như điên, chẳng biết phải nói thế nào để cám ơn Thầy. Chỉ biết khóc mếu máo, nói nhệu nhạo.

    Những người chửi Thầy, chế giễu Thầy, bây giờ chẳng biết phải lấy gì mà che mặt. Nhưng tất cả đều hối hận, đều vui mừng cực độ.

    Em bé phục sinh chẳng biết, chẳng hiểu gì. Chỉ thấy đói cồn cào. Lúc đau ốm thì không ăn được. Bây giờ cơ thể bình phục rồi thì thấy đói. Nhưng chẳng ai quan tâm, kể cả mẹ nó. Còn giờ đâu mà quan tâm. Tất cả cho niềm vui rồi.

    Chỉ có một mình Thầy quan tâm đến chuyện đói bụng của em. Thầy bảo mẹ của em cho em ăn.

    Thầy kính mến.

    Nếu con là Thầy, thì con chả thèm nghĩ đến chuyện vụn vặt ấy. Việc ấy là của người mẹ, của người đàn bà. Chỉ một phút nữa, em bé sẽ lên tiếng đòi ăn, mẹ em sẽ lo. Thầy không phải lo. Thế mà Thầy cứ lo. Buồn cười thật.

    Thì ra Thầy là mẫu người “Việc lớn không bỏ, việc nhỏ không quên”. Cho bé sống lại là việc lớn. Cho bé ăn là việc nhỏ. Thầy lo cả hai. Đàn ông lo chuyện tổng quát. Đàn bà lo việc chi tiết. Cả hai bổ sung cho nhau. Còn Thầy vừa là người đàn ông lý tưởng, vừa là người đàn bà chu đáo. Thầy là tổng số ưu điểm của đàn ông và đàn bà. Ngộ quá! Là Ngôi Lời làm người, giáng trần để cứu độ loài người. Oi vĩ đại! Vậy mà lại tỉ mỉ bảo: “Cho bé ăn”. Oi siêu-vĩ-đại! Chẳng biết nói thế nào bây giờ. Đừng nói gì hết. Chỉ im lặng để cảm nghiệm thôi.


    Lm. Piô NGÔ PHÚC HẬU



    Eaglet




Về Đầu Trang Go down
https://clcgk.forumvi.com
 

Thư gởi Thầy - 20

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn :: °·♥ †HỌC HỎI† ♥·° :: LINH THIÊNG VÀO ĐỜI
-
free counters