Diễn Đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn

/

 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org Sudieptutroi

 

 SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Dân Chài
Cấp bậc: Quản Lý
Cấp bậc: Quản Lý


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 354
Điểm NHIỆT TÌNH : 920
Ngày tham gia : 30/12/2010
Đến từ : DanChaiCLCgk@yahoo.com.vn
Job/hobbies : Truyện Ngắn
Tâm trang : So So

SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org Vide
Bài gửiTiêu đề: SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org   SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org EmptyWed May 18, 2011 10:09 am




      SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN

      Tác giả: Khắc Thư

      Chuyện kể rằng sau khi Đức Chúa Trời tạo nên vũ trụ muôn loài, Ngài cũng tạo nên các thiên thần, một loài thiên liêng để luôn thờ phượng Ngài. Các thiên thần luôn túc trực bên thánh nhan của Đấng Tối Cao, hằng ngày ca hát chúc tụng uy danh, chuyên tâm thờ phượng Ngài. Công việc của các thiên thần trên Thiên Đàng cũng bận rộn chẳng khác gì khi con người phục vụ trong cung vua dưới trần gian đâu. Các thiên thần ai ai cũng có những nhiệm vụ riêng của mình, được phân thành nhiều nhóm. Một hôm, Đức Chúa Trời tập họp họ lại, Người phán rằng:

      - Ta rất hài lòng vì các con đã hoàn thành tốt những công việc được giao. Tuy nhiên, Ta cũng cần tìm ra một thiên thần thống lĩnh, thay mặt ta giải quyết một số công việc trên Thiên Đàng và cả hạ giới.
      Cả Thiên Đàng xôn xao trước tin Đức Chúa truyền. Họ bàn tán sôi nổi:
      - Ai sẽ đứng ra gánh một trọng trách nặng nề ấy nhỉ?
      - Làm tổng lãnh phải là người giỏi giang lắm đấy. Không phải chuyện đùa đâu.
      Ngài mỉm cười đáp:
      - Qua chín nghìn chín trăm vạn năm qua, ta thấy có ba thiên thần được ta tin tưởng hơn cả, xứng đáng làm người đứng đầu. Đó là Micae, Graphien và Lucifer.
      Một nhóc thiên thần lên tiếng:
      - Ôi, em ủng hộ Micae, anh ấy vừa đẹp trai lại bay giỏi cực kỳ, đặc biệt là tài đấu kiếm thì vô địch luôn nhé.
      - Con trai các cậu thì lúc nào cũng là đao kiếm, chị Graphien mới xứng đáng nhất, chị ấy hát hay lắm nhé, dạy giáo lý cũng dễ hiểu nữa nè. -Thiên thần nhí Sara cất tiếng lanh lảnh cãi.
      - Không, mình chỉ thích anh Micae thôi, chị Graphien tuy giỏi nhưng “chằn” quá hà, mấy lần tớ ngủ gục trong giờ chầu, chị ấy đã véo tai tớ đó, đau muốn chết luôn!
      - Còn bọn tớ thì thích anh Lucifer hơn. Anh ấy bắn cung thần sầu luôn, mà kể chuyện cũng hấp dẫn nữa. Ai mà nghe anh ấy kể chuyện dù chỉ một lần thôi là nhớ mãi đó.
      - Không, tớ thích chị Graphien.
      - Anh Micae mới xứng đáng!
      - Các cậu nói sai rồi, anh Lucifer mới là vô địch
      - Trật tự nào, các con - Thiên Chúa xoa đầu một nhóc thiên thần gần mình nhất bảo - Ba anh chị đó đều xứng đáng cả, Ta đang phân vân chưa biết chọn ai. Hôm nay, trước mặt các thiên thần, Ta sẽ giao cho ba người một thử thách, ai vượt qua sẽ trở thành thiên thần tổng lãnh.
      - Thử thách gì thế nhỉ, chắc là thi về giáo lý?
      - Tớ biết rồi, là chiến đấu chứ gì, ai chiến thắng sẽ là nhà vô địch. Làm tổng lãnh phải có sức mạnh mới không bị ai bắt nạt
      Bé Sami cốc đầu cậu bạn:
      - Cậu thì lúc nào cũng chỉ là đấu kiếm với uýnh nhau không hà. Thiên thần thì phải xinh đẹp và dịu dàng như tớ đây này. Mà cậu ngốc thế, nếu thi đánh nhau thì chị Graphien đâu có đấu lại hai anh kia.
      Nghe các thiên thần nhí tranh luận, Thiên Chúa lắc đầu:
      - Không có đánh nhau hay thi về giáo lý đâu. Thử thách lần này sẽ được giữ bí mật, mỗi người trong ba thiên thần được chọn phải tự khám phá ra. Nào, các con. – Ngài vẫy tay gọi ba thiên thần tiến gần lại- Ta sẽ cho các con xuống hạ giới, đầu thai làm người. Các con phải trải qua kiếp sống có sinh ,lão, bệnh,tử, mang một tâm hồn yếu đuối của loài người. Và trong thời gian dưới hạ giới các con hãy tìm cho ta thứ quý giá nhất mà một thiên thần cần có. Ta mong rằng các con sẽ thành công. Chúc các con luôn gặp bình an.
      Thế là sáng sớm hôm sau, cả Thiên đàng chuẩn bị đưa tiễn ba thiên thần Graphien, Micae, và Lucifer xuống hạ giới. Cuộc chia tay diễn ra thật bùi ngùi cảm động.
      Nhóc Sami sụt sịt:
      - Chị Graphien ơi, chị đi rồi thì ai đàn cho chúng em hát đây. Em sẽ rất nhớ chị đó
      - Ngoan nào, - thiên thần Graphien ôm cô bé vỗ về - Chị đi làm nhiệm vụ mà, chị hứa là sẽ nhanh chóng trở về với em, được chưa?
      Đằng xa thì nhóm nhóc Tomy và Jack cũng quấn quýt hai anh Lucifer và Micae không rời, mặt nhóc nào cũng buồn xo. Jack mếu máo:
      - Anh ơi, em không muốn anh đi chút nào hết, em đã hứa là tập em bắn cung thật giỏi mà.
      - Anh Micae ơi, em sẽ nhớ anh lắm - nhóc Rudy cầm vạt áo sụt sịt.
      - Các cậu thôi đi! - Tiếng của nhóc Jame vang lên - Các anh chị ấy phải đi thực hiện ý Chúa, các cậu cứ như vậy, sao các anh chị ấy đi được? Nè Jack, cậu là con trai mà khóc nhè hả?
      Micae bế bổng Rudy và Tomy lên bảo:
      - Các em ở lại phải ngoan, nhớ học hành cho giỏi nhé. Anh chị đi rồi chóng về mà, các em phải vui vẻ và chúc anh chị đi may mắn chứ.
      Cả bọn đồng thanh:
      - Dạ, chúng em nhớ rồi, các anh chị đi bình an nhé.
      Thế rồi, cả ba người cùng nắm tay nhau, tiến đến gần Đức Chúa Trời. Ngài ôm hôn từng người và làm dấu thánh. Sau đó, Ngài đưa đến cánh cổng “chuyển đổi”. Họ lần lượt bước qua cổng để xuống hạ giới đầu thai. Cả thiên đàng đều bùi ngùi khi phải chia tay những anh chị em mà họ đã từng rất yêu quý. Tự đáy lòng, ai cũng mong ba người họ hoàn thành tốt thử thách Đấng tối cao đã ban ra và bình an trở về.
      Đêm hôm ấy, có ba ngôi sao sáng rực bay xuống trần gian. Tức thì, có tiếng em bé khóc chào đời ở ba nơi khác nhau.
      Oe oe oe…. Oe oe oe….
      ***
      Mười tám năm trôi qua…
      …Xoẹt… Vút… Phập…
      Con nai bị mũi tên đã gục ngay tại chỗ, tiếng vó ngựa tiến đến gần. Một kỵ sĩ ghìm dây cương xuống ngựa quan sát con vật vừa bị hạ. Anh ta reo lên:
      - Hoàng tử bắn thật chính xác, chuyến đi săn lần này chúng ta thu về rất khá.
      - Tài thiện xạ của hoàng tử quả thật là không ai sánh bằng! - Nhóm người còn lại trầm trồ.
      Đó là đoàn đi săn của hoàng tử Lucifer, con vua nước Khari hùng mạnh. Từ nhỏ, chàng đã nổi tiếng là tinh thông võ nghệ, đặc biệt là tài bắn cung. Chàng có thể vừa phi ngựa và bắn cùng lúc ba mũi tên trúng ngay hồng tâm. Trong mười một hoàng tử, chàng là người được vua cha tin yêu nhất. Vua cha có ý định truyền ngôi cho chàng, nhưng người vẫn đang trăn trở vì hoàng tử Lucifer là người tài giỏi, mưu lược, tuy nhiên chàng là còn là một người rất háo thắng và điều đó là điều cấm kỵ nhất khi muốn trở thành bậc quân vương chân chính. Ít lâu sau, khi hoàng tử đến tuổi cập kê, vua cha muốn chọn cho chàng một người vợ thật xinh đẹp. Ngài truyền lệnh cho tất cả các mỹ nữ trong kinh thành đến để cho hoàng tử xem mắt. Thế nhưng, hàng trăm cô gái khi đứng trước mặt hoàng tử đều nhận được một cái lắc đầu ngao ngán. Sau nhiều ngày mà hoàng tử vẫn chưa chọn được ai vừa ý, Vua cha có vẻ không hài lòng, ngài bảo:
      - Tại sao cô gái nào đến con cũng lắc đầu từ chối. Chẳng lẽ con không muốn lấy vợ?
      Hoàng tử nhẹ nhàng đáp:
      - Thưa cha, con rất muốn làm đẹp lòng cha, nhưng các cô gái đứng trước mặt con kia, chưa thể làm trái tim con rung động được ạ!
      - Vậy ta biết tìm đâu người con gái khiến trái tim sắt đá của con phải tan chảy đây?
      - Thưa cha, xin ngài hãy truyền ông già mù ở thành Troa đến, con nghe nói ông ấy biết mọi việc khắp thế gian này.
      Thế là vua sai binh lính, tìm kiếm ông già mù theo ý hoàng tử. Một tuần sau, người ta dẫn đến cung vua một ông lão ăn mặc rách rưới. Vua ngạc nhiên bảo:
      - Tên ăn mày này mà là người tinh thông kim cổ hay sao?
      Hoàng tử vội tâu:
      - Thưa cha, đừng đánh giá vội qua bề ngoài, con tin chắc cha sẽ ngạc nhiên về kiến thức của ông ấy.
      Đức vua nói:
      - Thôi được, nếu con đã nói thế thì ta tạm tin vậy. Này lão già kia, con trai ta đang muốn tìm một người con gái thật xứng hợp với nó. Ngươi hãy nói cho ta biết, người con gái đó hiện đang ở nơi đâu?
      Lão già vuốt râu chậm rãi thưa:
      - Tâu đức vua đáng kính, theo hạ thần được biết, bên kia đại dương, cách một trăm lẻ một hòn đảo, có một đất nước trù phú. Nơi đấy có nàng công chúa con vua Êrip xinh đẹp tuyệt trần! Hạ thần nghe nói nàng là một thiên thần giáng thế bởi sắc đẹp của nàng trên thế gian này không ai sánh bằng…
      Cả triều đình xuýt xoa:
      - Có người đẹp đến thế cơ à?
      Ông lão tiếp tục:
      - Thưa Ngài, công chúa có mái tóc màu vàng như ánh mặt trời, da nàng sáng đẹp như ánh trăng rằm. Nàng đi đến đâu, hoa lá đều phải hổ thẹn vì sắc đẹp tươi thắm, và giọng nói của nàng thì thánh thót hơn cả chim sơn ca, ngọt hơn cả mật! Hạ thần nghe nói một tháng nữa là đến lễ kén chồng của công chúa. Đức vua Êrip đang thông cáo khắp nơi, bất cứ ai từ vương tôn công tử đến phận thường dân, nếu có tài hãy đến thử sức. Công chúa sẽ xe duyên với người xứng đáng nhất.
      Hoàng tử dường như ngẩn ngơ trước câu chuyện của ông già mù. Chàng vội tâu vua cha:
      - Cha ơi, đây chính là người con gái con tìm kiếm. Con phải đi đến Êrip hỏi cưới nàng làm vợ.
      Vua cha mỉm cười bảo:
      - Ta sẽ chúc bình an cho con, con hãy mang theo ba đoàn thuyền lớn chở năm trăm khúc gấm vóc, hai mươi rương ngọc ngà châu báu, bốn mươi tên nô lệ da đen để làm quà ra mắt của ta đến vua xứ Êrip.
      Mười ngày sau, Hoàng tử Lucifer cùng toàn tùy tùng vượt biển để đến đất nước nơi có nàng công chúa xinh đẹp mà chàng ước ao lấy làm vợ. Nhờ sóng yên biển lặng, chẳng mấy chốc thuyền đã cập bến. Hoàng tử rất ngỡ ngàng vì sự giàu có và sung túc của người dân nơi đây. Ở bến cảng, cảnh mua bán diễn ra thật tấp nập, có rất nhiều thương gia từ các nước ngoài đến trao đổi mua bán. Đi đến đâu chàng cũng nghe họ bàn tán về sắc đẹp của công chúa và việc Đức vua kén rể. Điều đó khiến chàng thêm háo hức mong sớm thấy mặt công chúa hơn. Chàng vội đến hoàng cung, xin diện kiến Đức vua.
      - Kính thưa đức vua tối cao, thần là hoàng tử con vua xứ Khari. Sự uy danh và đức độ của Ngài đã vang xa đến tận đất nước nhỏ bé của chúng tôi. Nay có dịp, thần xin dâng lên Ngài chút lễ vật để tỏ lòng thành kính. Và sau nữa kính xin đức vua cho kẻ hạ thần được phép thi tài trong cuộc thi kén rể sắp tới.
      Vua Êrip rất hài lòng trước những tặng phẩm của chàng. Ngài cũng rất có thiện cảm với chàng trai có gương mặt khôi ngô, ăn nói lễ phép kia.
      - Này hoàng tử, cho ta gửi lời cảm ơn đến đức vua vì sự ưu ái Ngài dành cho ta. Hẳn ngươi cũng đã biết ta chỉ có một ái nữ, việc chọn một người xứng đáng cũng thật khó khăn. Ta hy vọng qua cuộc thi tài, sẽ tìm được một người có đầy đủ phẩm hạnh và tài năng làm chồng con ta.
      Hoàng tử Lucifer mỉm cười tâu:
      - Thưa bệ hạ, thần đây sẽ cố hết sức mình vượt qua những thử thách đó ạ.
      Đức vua gật gù:
      - Tốt, tốt, ta chúc ngươi thành công. Nào, ngươi hãy tạm lui vào dịch quán nghỉ ngơi, chờ ba ngày nữa sẽ ứng thí.
      Hoàng tử vâng lời. Chàng vội thu xếp mọi thứ và tin chắc rằng, với tài năng võ nghệ, đặc biệt là khả năng bắn cung vô song của chàng chắc chắn sẽ vượt qua mọi đối thủ.
      ***
      - Công chúa ơi, kinh thành mấy hôm nay nhộn nhịp thật.
      - Đã bảo em đừng gọi ta là công chúa nữa, bây giờ ta là Graphi, là con trai, em hiểu chưa?
      - Dạ, em hiểu rồi, công… công tử Graphi. Mà công tử ơi, em vẫn chưa hiểu sao chúng ta phải cải trang và đi khắp kinh thành thế này?
      - Em thật chẳng biết gì cả? Phụ hoàng muốn ta lấy chồng, nên tổ chức cuộc thi tài, ta phải cải trang để nắm bắt được tình hình những người đến ứng thí ra sao đã.
      Thì ra đây chính là nàng công chúa Graphien nổi tiếng đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Không chỉ xinh đẹp như lời đồn, nàng còn là một cô công chúa có kiến thức rất uyên bác bởi vì từ nhỏ nàng đã theo học các nhà thông thái. Hôm nay, nàng cùng cô thị nữ thân tín cải trang nam nhi để thuận tiện đi lại thăm dò tin tức. Bỗng nhiên từ đàng xa, tiếng vó ngựa dồn dập ập đến, có tiếng ai đó la lên thất thanh:
      - Trời ơi, cứu con trai tôi với!
      Quay lại nhìn, nàng thấy một đứa bé khoảng ba tuổi đang đứng giữa đường ngơ ngác, trong khi đó con ngựa hung hăng kia đang tiến rất gần. Không kịp suy nghĩ, nàng chạy vội ra đường, ôm đứa bé vào lòng. Con ngựa thấy bóng người trước mặt, lồng lên, hai chân trước tung vó, nó hí vang một cách dữ tợn, hất tung người trên lưng xuống đất. Người mẹ vội chạy ra rối rít cảm ơn chàng thanh niên lạ mặt đã cứu con mình. Riêng tên bị ngã ngựa, hắn cau có quát lớn:
      - Tên nhóc con, dám cản đường ngựa ta đi hay sao? Mi chán sống rồi à?
      - Giữa phố xá đông người, ngươi cho ngựa phi như thế, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng người khác thì sao? - Nàng trừng mắt cãi lại.
      - Ngươi cả gan chống đối ta sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi hết đường trở về nhà.
      Nói rồi, hắn vung roi, định quật vào nàng. Tức thì, có người xông ra, nắm chặt đầu roi, làm hắn ta không tài nào nhúc nhích được. Mọi người đang ái ngại lo sợ cho chàng trai tốt bụng sắp bị đòn thì vội reo mừng:
      - A, Micae đến rồi!
      Chàng tung một cú đá, tên kia ngã xóng soài ra đất, chàng chỉ vào mặt hắn nghiêm giọng nói:
      - Giữa chốn đông người, mi định lấy mạnh hiếp yếu hay sao? Rõ ràng là mi đã sai, không nhận ra lỗi lầm mà còn ngang tàng nữa ư?
      Hắn ta lồm cồm bò dậy, lết thếch dắt ngựa đi, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi rửa hôm nay xui xẻo. Khi mọi việc yên ổn, công chúa mới có dịp nhìn kỹ chàng trai. Trông cách ăn mặc, có vẻ là con của thường dân nhưng chí khí thật là oai dũng. Đợi chàng trai đi xa, công chúa mới hỏi thăm những người gần đấy. Một bác bán bánh bao kể:
      - A, anh ta tên là Micae. Tội ngiệp, cha mẹ anh mất sớm, được một nhà thông thái nghèo trên núi dạy dỗ. Chàng ta là một người rất dũng cảm, lại rất khôn ngoan, ai tiếp xúc cũng quý mến. Chàng luôn trừng trị những bọn gian hùng ác bá như cậu vừa thấy lúc nãy đó.
      Nghe nói vậy, công chúa tự nhủ:
      - Chà, lại có người tài giỏi và đức độ vậy sao? Không biết anh ta có ứng thí không nhỉ?
      Nàng hy vọng sẽ gặp lại chàng trai ấy. Biết đâu nhỉ?
      “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
      Vô duyên đối diện bất tương phùng”
      Với suy nghĩ đó, nàng vui vẻ cùng nô tỳ trở về hoàng cung.
      ***
      Ba ngày trôi qua. Chẳng mấy chốc đã đến dịp người dân từ muôn phương nô nức đến hoàng cung xem cuộc tranh tài. Chưa bao giờ triều đình tổ chức một lễ hội to lớn và hoành tráng, thu hút dân chúng nhiều như thế. Ai cũng tò mò muốn xem chàng trai nào đầy đủ bản lĩnh nhất. Đức vua cùng tể tướng và mười hai công hầu thân chinh làm ban chủ khảo. Trải qua mười vòng thi loại thử tài tinh thông võ nghệ, có năm thí sinh được lọt vào vòng trong. Tiếp sau đó, họ phải trả lời những câu hỏi hóc búa về trí tuệ do chính đức vua đặt ra. Cuối cùng, chỉ còn lại hai thí sinh có câu trả lời khiến cho Vua hài lòng nhất. Đó chính là Micae và Lucifer. Vua thấy hai chàng trai trẻ đều ngang tài ngang sức, lại tinh anh như nhau, không ai hơn kém. Sau một hồi suy nghĩ và hỏi ý kiến của ba nhà thông thái, đức vua quyết định đưa ra cho họ một thử thách cuối cùng. Ngài phán:
      - Hai khanh quả thật kẻ chín người mười, đều xứng đáng trở thành con rể của ta. Nay ta có một thử thách cuối cùng. Các ngươi hãy đến xứ Media xa xôi, và leo lên ngọn núi Taro, nơi đấy được mệnh danh là vườn địa đàng huyền bí. Các ngươi hãy mang về cho ta một vật được xem là quý nhất trần gian. Nó khiến ta có thể đánh đổi tất cả để có được nó. Đường đi đến đó không kém phần nguy hiểm, ta sẽ cho một người đồng hành cùng các ngươi.
      - Xin đa tạ đức vua, thần sẽ cố gắng hết sức. Lucifer và Micae đồng thanh đáp:
      Thế là sáng hôm sau, họ khăn gói lên đường. Ra đến cổng thành, hai người gặp một chàng thanh niên vóc người nhỏ bé, nhưng gương mặt thanh tú lạ kỳ. Chàng trai cất lời:
      - Tôi phụng mệnh đức vua sẽ đưa hai chàng đến đất nước Media. Tôi tên là Graphi
      Lucifer nhìn chàng trai với ánh mắt có vẻ xem thường. Chàng cười khẩy bảo:
      - Nhỏ bé và thư sinh như ngươi giúp gì được cho bọn ta, chỉ tổ làm vướng chân thêm thôi.
      Micae mỉm cười vui vẻ đáp:
      - Người vua truyền hẳn là rất tài giỏi. Anh đừng xem thường cậu ta. Chúng tôi xin được làm phiền anh.
      Thế là cả ba người lên ngựa đi đến đất nước xa xôi kia. Sau nhiều ngày ròng rã, cuối cùng họ đã dặt chân đến kinh đô Media. Họ ghé vào một dịch quán nghỉ ngơi để sáng mai sẽ hỏi thăm người dân đường lên núi.
      Tinh mơ hôm sau, họ sửa soạn lên đường. Nhưng lạ kỳ thay, mỗi khi hỏi bất kỳ một ai đó về núi Taro, ai cũng tỏ vẻ sợ sệt và lắc đầu lảng tránh. Cuối cùng, tưởng chừng như tuyệt vọng, họ bắt gặp một lão hành khất mù ngồi bên vệ đường. Graphi xuống ngựa, bố thí cho lão một đồng tiền vàng. Lão mù cất tiếng:
      - Hỡi quý khách phương xa có tấm lòng hảo tâm. Các vị chớ dại dột mà đến ngọn núi ma quái ấy.
      Cả ba người đều ngạc nhiên trước câu nói của lão. Họ bất ngờ không hiểu tại sao ông ấy lại biết họ là khách từ phương xa đến và có ý định lên núi Taro. Micae tiến đến gần bên lão hỏi:
      - Thưa cụ, chúng con quả thật đang tìm đường đến ngọn núi ấy. Nếu biết, xin cụ giúp chúng con ạ.
      - Ta khuyên các ngươi hãy bỏ ý định ấy đi. Tuy được mệnh danh là địa đàng, nhưng nơi đó còn là chốn tử thần. Bởi vì nó chứa rất nhiều điều bí ẩn mà đến nay vẫn chưa ai khám phá ra. Có rất nhiều người muốn tìm hiểu và họ không thể trở về.
      Lucifer tuyên bố:
      - Nghe có vẻ hấp dẫn cho một chuyến phiêu lưu đấy chứ nhỉ! Với mũi tên bọc sắt này, ta không tin ma quỷ nào sẽ làm hại được ta.
      Cụ già lắc đầu bảo:
      - Ôi, thật tiếc thay cho các ngươi, những người trẻ kiêu ngạo kia. Thôi được, nếu các ngươi đã quyết chí như thế, ta sẽ đưa cho các ngươi con chuột này. Nó sẽ chỉ đường cho các ngươi lên ngọn núi ấy.
      - Cảm ơn cụ nhiều lắm!
      Thế là cả ba vội lên ngựa, theo bóng dáng con chuột nhỏ xíu. Xế chiều, họ đã đến được chân núi Taro. Khung cảnh thật vắng lặng, không một khu xóm hay bóng người, chỉ có tiếng chim kêu vang vọng nghe thật não nề. Họ cột ngựa vào một thân cây. Micae đi tìm củi khô, Lucifer thì kiếm một ít cỏ cho bầy ngựa, còn Graphi thì sửa soạn bữa tối. Một đám lửa lớn được đốt lên, họ ngồi quay quần ăn thức ăn một cách ngon lành. Có lẽ do đói và mệt vì đi đường xa, sau khi ăn xong, họ quay ra đánh một giấc ngon lành để lấy sức ngày mai lên núi.
      Mặt trời vừa nhô lên đỉnh núi, họ đã chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi đầy trắc trở. Dốc núi cheo leo. Cao chót vót và những tảng đá thì đầy rêu trơn trượt khiến cho việc bám và leo lên nó thật khó khăn. Khi đặt chân lên đỉnh núi, cả ba ngỡ ngàng trước cảnh vật trước mắt. Gọi núi Taro là vườn địa đàng quả không ngoa, nơi đây cây trái tươi tốt, có suối róc rách luồn qua các khe đá. Các đám mây bay lượn lờ và quấn quanh các than cây như một làn sương mỏng. Ánh mặt trời chiếu sáng càng làm cho khung cảnh thêm lung linh, huyền ảo.Thế nhưng, tuy có vẻ tràn đầy sức sống nhưng tuyệt nhiên, họ không tìm thấy được dấu hiệu của một loài sinh vật nào sinh sống. Họ tìm kiếm khắp nơi, bỗng đâu trước mắt họ hiện ra một cái cây kỳ lạ. lá của nó có màu đỏ như máu, thân cây thì xù xì có những mắt cây nhìn trông thật giống mắt người. Trên cây chỉ có ba quả duy nhất có ba màu khác nhau, một quả có màu đen, một quả màu xanh và một quả màu vàng. Đột nhiên từ trên cây cao, họ nghe một tiếng rít ghê rợn. Một làn hơi lạnh buốt chợt ập đến khiến họ rùng mình. Nhìn lên cây, họ thấy một con rắn đen, sọc vàng, hai mắt nó màu đỏ và cái lưỡi thụt ra thụt vào cũng màu đỏ nốt. Lucifer định giương cung bắn thì đột nhiên, con rắn cất tiếng rít man rợ:
      - Khè… khè… Hỡi những vị khách không mời kia, khá khen cho các ngươi đã tìm đến nơi này. Các ngươi có biết là không một ai trở về một khi gặp ta hay không?
      Micae lên tiếng:
      - Hỡi loài rắn ma quỷ kia, ngươi chớ có đem lời dọa nạt vô ích. Bọn ta đến là để tiêu diệt ngươi, trả thù cho những người đã bị ngươi hãm hại.
      - Khè… khè… Các ngươi thật ngông cuồng đấy. Hãy xem đây!
      Tức thì một cơn gió cuốn theo bụi bay mù mịt ập đến, đất trời như tối sầm cả lại. Khi tan hết bụi, cả ba người nhìn lại thì tất cả vũ khí của họ đã bị cuốn đi mất. Con rắn cất tiếng cười:
      - Khè… Khè… Ha… Ha … Ha… Bây giờ ta giết các ngươi thật dễ như trở bàn tay. Nhưng các ngươi yên tâm, ta không phải là loài khát máu tàn bạo như thế! Các ngươi có nhìn thấy quả táo màu đen kia không? Chỉ có một quả duy nhất. Nếu một trong ba người các ngươi lấy được nó đem dâng cho ta, thì người đó sẽ trở về an toàn. Hai người còn lại, ắt phải chết.
      Micae lên tiếng:
      - Tại sao bọn ta phải đem nó cho ngươi?
      Con rắn xảo quyệt đáp:
      - Ngươi không đem nó cho ta, thì ngươi sẽ nhận một cái chết thảm khốc. Hãy nhìn cái vực ngoài kia. Đó chính là số phận của những kẻ trái lời ta.
      Nói xong, con rắn trườn đi mất hút. Graphi chạy lại nhìn, nàng thấy cơ man nào là xương người và đầu lâu trắng hếu, nhìn thật khinh khủng. Đây đúng là nơi tử thần!
      Cả ba người hoang mang lo lắng. Graphi cất tiếng trước tiên:
      - Vậy là trong ba chúng ta, chỉ có một người sống sót. Làm cách nào bây giờ?
      Micae dõng dạc nói:
      - Tiếc là thanh kiếm của ta đã bị nó lấy mất. Nhưng không sao, ta quyết sẽ hạ được con rắn ma quỷ kia. Nhưng ta vẫn không hiểu, con rắn cần quả táo màu đen làm gì? Hai quả còn lại thì sao nhỉ?
      - Suy nghĩ làm gì, cái chúng ta cần là làm cách nào để hái được quả táo trên cao chót vót kia. - Lucifer bực bội quát - Chỉ cần một mũi tên là xong ngay thôi.
      - Nhưng bây giờ vũ khí của chúng ta đã bị tước đoạt hết, làm thế nào bây giờ?
      - Không phải là không còn cách. - Micae lên tiếng - Chúng ta sẽ đẽo những cái cây kia làm lao mà phóng vào những trái táo đó.
      Graphi reo lên:
      - Ôi, thế mà tôi không nghĩ ra. Nào, chúng ta hãy bắt tay vào việc.
      Cả ba vội tìm những cành cây rắn chắc. Họ dùng đá ghè đẽo cho mũi cây nhọn và sắc. Mất cả một buổi trời, họ cũng đã làm xong được ba ngọn lao vừa ý.
      Micae lên tiếng thắc mắc:
      - Chỉ có một quả táo đen. Làm thế nào bây giờ nhỉ?
      Lucifer đáp:
      - Ai ném trúng quả táo đen là người có vận may. Ta không thể chết rục nơi đây, ta phải quay trở về để lấy công chúa.
      Nói rồi, Lucifer tung ngọn lao của mình. Vút… Mũi lao bay nhanh như tên bắn, xé gió đâm trúng quả màu vàng.
      - Chết tiệt, không thể nào lại như thế! - Lucife điên tiết quát.
      Đến lượt Graphi, nàng cố sức phi mũi lao. Phập… Mũi lao trúng ngay quả màu xanh rơi xuống. Chỉ còn lại Micae, chàng thận trọng cầm mũi lao trong tay, lấy hết sức bình sinh phóng lao. Phập… Quả màu đen đã rơi xuống dưới chân chàng. Vừa lúc ấy, trời cũng đã sập tối. Cả ba người đều hoang mang không biết số phận mình sẽ ra sao. Mãi suy nghĩ và lao động vất vả cả ngày, Micae và Graphi ngủ quên lúc nào không hay biết. Chỉ còn Lucifer, anh trằn trọc với nỗi lo sợ nên không tài nào nhắm mắt. Anh tỉnh dậy, lang thang đến bờ vực. Bỗng nhiên anh nghe tiếng xì xào nho nhỏ. Nấp vào một gốc cây, anh nhìn thấy một bọn người nhỏ bé. Trông chúng thật kinh khủng, da bọn chúng đỏ như máu, lại có một cái đuôi dài nhọn hoắt như lưỡi lê. Chúng không có mặt, chỉ thấy hai đốm mắt vàng ẩn hiện sau cái mũ trùm của chúng. Một tên trong bọn cất tiếng the thé:
      - Sao chủ nhân lại không thể tự hái những qủa ấy mà phải cần đến bàn tay của con người thế kia.
      Một con khác đáp:
      - Ba người bọn chúng không phải tầm thường đâu. Chủ nhân bảo bọn chúng là thiên thần đấy. Chỉ có sức mạnh của thiên thần mới hái được những quả của cái cây ấy thôi. Còn bọn người phàm trần, chỉ cần đụng vào là sẽ chết đau đớn.
      - Thế ngươi có biết ý nghĩa mỗi quả táo ấy hay không? - Một tên quỷ ngơ ngác hỏi.
      - Ha… ha… ha… Ngươi hỏi đúng người rồi đây. Chuyện gì ta lại không biết chứ! Quả màu xanh là quả hồi sinh, ai có nó trong tay sẽ làm cho bất kỳ kẻ chết sống lại. Quả thứ hai màu vàng, nó chứa cơ man nào là của cải vật chất trên thế gian. Quả màu đen có sức mạnh thần bí, nó được kết tinh từ sự thù hận, gian trá, xảo quyệt của con người và cả những linh hồn vất vưởng. Ai có được nó sẽ làm bá chủ thiên hạ.
      Lucifer nghe vậy liền tự nhủ:
      - Nếu nói vậy thì tên Micae khố rách áo ôm kia sẽ trở thành quyền uy và lấy được công chúa? Còn ta thì phải chết rục nơi đây sao? Không được, ta phải hành động ngay.
      Thế là Lucifer lẻn vào nơi hai người kia đang ngủ say, bí mật tẩm thuốc mê và trói bọn họ vào sâu hang núi. Còn hắn ung dung trở lại với ba quả thần kỳ trong tay. Hắn đứng dưới gốc cây thần kỳ chờ đợi. Bỗng nhiên, có tiếng cười cất lên:
      - Ha… ha… ha… Khá khen cho ngươi đã đem dâng lên cho ta cả ba quả. Nào, hãy đưa cho ta quả màu đen, ta sẽ cho ngươi sống sót.
      Lucifer tiến đến gần con rắn đang phì phò le cái lưỡi dài gớm ghiếc. Nhanh như cắt, Lucifer ném ngọn lao có tẩm thuốc độc vào con rắn to lớn. Nó quằn quại đau đớn. Máu chảy ra có một mùi tanh đến lợm mửa. Lucifer cầm quả màu đen cất tiếng cười bảo:
      - Ngươi muốn trở thành bá chủ ư? Chỉ có ta mới xứng đáng. Loài hạ đẳng như ngươi mà cũng đòi hại được ta hay sao?
      Nói rồi Lucifer vung rìu chặt đứt thân rắn làm mấy khúc. Sau đó hắn ta ăn quả thần kỳ màu đen vào. Hắn ta tự nhủ:
      Giờ đây ta không sợ một ai hết. Định mệnh sắp đặt cho ta làm Đấng tối cao. Ta sẽ cầm quyền, bất cứ ai không tuân phục, sẽ chết.
      Sự thù hận, lòng tham lam, tất cả theo quả táo ấy ngấm vào máu thịt của Lucifer, khiến hắn trở nên tàn bạo hơn.
      ***
      Lại nói về phần Micae và Graphi. Sau khi họ tỉnh dậy, thấy bị trói vào sâu trong hang động. hai quả táo đã biến mất cùng Lucifer thì họ đã hiểu ra mọi chuyện. Đang lúc tuyệt vọng, họ thấy một bà lùn nhỏ bé, tóc rối bù, mặt mũi vá chằng chịt trông thật gian ác, tiến đến gần. Mụ ta nói:
      - Lọt vào đây các ngươi khó sống. Nhưng từ trước đến giờ, ta chỉ giết một người thôi, vì ta cần nguyên liệu để bào chế dược liệu làm cho gương mặt ta trẻ lại. Một trong hai ngươi hãy ở lại, và tên kia hãy xéo đi. Ta tha chết làm phúc. Nếu chống đối, cả hai ngươi sẽ bỏ mạng.
      Nghe nói thế, Micae quay sang Graphi bảo:
      - Chàng trai trẻ, tôi không họ hàng thân thích, có chết cũng không ai thương tiếc. Cậu còn trẻ, lại chỉ vì lệnh vua phải đi theo chúng tôi đến nơi nguy hiểm. Cậu hãy quay về đi!
      - Không, tôi không thể bỏ mặc anh thế này được.
      - Đi đi, kẻo bà ta lại đổi ý. Thưa bà, tôi phải làm gì để anh bạn trẻ này được sống?
      - Ha… ha… ha… Ngươi thật can đảm, ta thích thế. Ngươi hãy nhảy vào lò lửa kia đi. Còn tên nhóc kia, hãy xéo mau!
      Mụ ta cởi trói và dắt Micae đến bên lò lửa. Tuy nhỏ con, nhưng bàn tay mụ mạnh và cứng như cọng kềm. Micae không thể nào nhúc nhích được. Mặc cho Graphi van nài, mụ ta vẫn lôi chàng đến lò lửa đang cháy hừng hực. Mụ vung tay định ném anh vào lò, nhân lúc ấy, Micae cố hết sức túm lấy tóc mụ, và lôi mụ vào lò lửa cùng với anh. Mụ ta giãy giụa kêu la:
      - Tên khốn kiếp, thả ta ra mau!
      - Ngươi phải chết cùng với ta. Ngươi không thể sống để tiếp tục hại người nữa.
      Ngọn lửa bùng lên một cách mạnh mẽ, mùi thịt người cháy nghe khét lẹt. Nước mắt của Graphien tuôn trào. Nàng dường như đứng không vững khi chứng kiến cảnh thân thể Micae bốc cháy ngùn ngụt. Nàng khóc đến ngất lịm đi!... Khi tỉnh lại, nàng thấy lò lửa đã dần tắt. Nàng vội vã lấy tay bới đám tro tàn để tìm một chút gì đó còn sót lại của Micae. Mặc cho đôi bàn tay bỏng rát vì lửa, nàng cứ đào bới và thật kỳ lạ, nàng tìm thấy được một cục thịt còn đỏ. Trái tim của Micae, nó không bị thiêu cháy. Nàng ôm trái tim ấy và khóc, khóc rất nhiều…
      Nàng đã chết do đuối sức và vì bỏng rất nặng. Nàng chết nhưng trong tay vẫn ôm chặt trái tim của Micae.
      ***
      Từ trên cao, Đấng Tối cao đã chứng kiến hết mọi việc. Ngài truyền cho hai thiên thần xuống hạ giới, mang linh hồn của Graphien và cả trái tim của Micae. Trước mặt toàn thể các thiên thần, Ngài đón nhận trái tim Micae và ôm hôn. Một giọt nước mắt lăn xuống, chạm vào trái tim. Lập tức trái tim động đậy, một lúc sau, thân thể Micae bất ngờ hiện ra. Micae phủ phục trước nhan Thánh Chúa. Ngài hài lòng cất tiếng hiền từ:
      - Con đã tìm được thứ quý giá nhất của một thiên thần, đó chính là trái tim can đảm, biết hy sinh vì người khác thậm chí cả sinh mạng mình. Con rất xứng đáng trở thành tổng lãnh của các thiên thần.
      Cả thiên thần cùng hô vang chúc tụng, họ reo hò:
      - Micae tổng lãnh, Micae tổng lãnh!
      Đấng Tối Cao buồn rầu nói:
      - Ta thật đau lòng vì Lucifer, nó đã phản nghịch, nó không chịu hối cải. Mà khi biết là một thiên thần, nó còn đòi chống đối cả Ta nữa. Giờ nó đang lôi kéo, dụ dỗ con người sa vào vòng tội lỗi.
      Micae thưa:
      - Ngài đừng phiền lòng, con sẽ thay Ngài trừng trị tên Lucifer phản nghịch ấy cùng bè lũ tay sai của hắn.
      Ngưng một lát, Micae thưa cùng Chúa rằng:
      - Thưa Ngài, bản tính con người thật là yếu đuối, rất dễ sa chước cám dỗ, nghe theo lời dụ dỗ của ma quỷ. Nay con xin Ngài, hãy cho mỗi thiên thần đi theo phù hộ và che chở cho con người. Mỗi thiên thần ấy được gọi là thiên thần bảo trợ, sẽ giúp con người tỉnh táo trước những cạm bẫy của bọn chúng.
      Thiên Chúa phán:
      - Con nói rất đúng, vậy thì hôm nay, ta giao cho con quyền uy cai quản tất cả thiên thần trên Thiên Đàng. Đồng thời hãy cùng các thiên thần bảo trợ cùng chống lại bọn ma quỷ. Nhất là tên cầm đầu bọn chúng: Lucifer.
      Thế là từ đó, Micae đã trở thành một thiên thần tổng lãnh. Lưỡi gươm trong tay ngài là một vũ khí ghê gớm, giúp ngài trừng trị bọn ma quỷ xấu xa, gian ác. Và mỗi người chúng ta cũng được Thiên Chúa ban cho một thiên thần bảo trợ. Thiên thần luôn bên ta, mọi lúc mọi nơi, giúp ta tránh mọi hiểm nguy của ma quỷ.
      Góc suy tư: TẤM LÒNG Tác giả: Kha Đông Anh
      Pascal nói: “Con người là cây sậy có lý trí”. Một cách diễn tả dung dị dễ hiểu. Điều đó mặc nhiên rằng con người là sinh vật bất túc, bất trác và bất toàn, với một số phận mong manh không khác đóa phù dung. Và vì thế, con người cứ miệt mài ngày đêm đi tìm Chân-Thiện-Mỹ theo lệnh truyền của Thiên Chúa: “Hãy hoàn thiện như Cha trên trời” (Mt 5:48). Nghĩa là phải chiến đấu và vươn lên không ngừng, với khát khao tìm về cái gọi là “nhân chi sơ tính bổn thiện” sau những ngày (có thể) sa chân lầm lạc hoặc lỡ để bàn tay nhúng chàm.
      Con người yếu đuối nên dễ “nhiễm” cái xấu hơn cái tốt, nhưng hẳn là khôn hơn khi chưa vấp ngã. Phêrô, một ngư ông chất phác, được Chúa Giêsu chọn làm Tông đồ, và dù đã “thẳng thừng” chối Thầy mình, ông vẫn được Ngài cất nhắc lên làm Giáo hoàng tiên khởi, làm “hoa tiêu” đưa Con thuyền Giáo hội vượt qua ngàn trùng sóng gió, vì chính ông đã có kinh nghiệm bản thân. Vấn đề không phải là tốt hay xấu, giỏi hay dốt, mà là biết thành tâm sám hối, biết sửa sai và phục thiện, để sống tốt hơn và lợi ích cho tha nhân.
      Thật vậy, đời người là một chu-kỳ-ăn-năn không ngừng. Hết lỗi lầm này đến sai lầm khác. Rồi ăn năn. Rồi tái phạm. Và rồi lại hối hận… Vậy đó, hứa nhiều mà chẳng giữ được bao nhiêu. Càng nhiều tuổi càng “nói dối” nhiều: Ai càng sống lâu càng xưng tội nhiều lần mà vẫn chưa chừa được! Chúng ta chỉ là những kẻ nói dối Chúa! Ai cũng quyết lên án nhưng rồi không ai dám ném đá người-phụ-nữ-bị-bắt-quả-tang-phạm-tội-ngoại-tình, thế nên họ đều lần lượt bỏ đi, người lớn tuổi đi trước, kẻ nhỏ tuổi đi sau, vì không ai thấy mình sạch tội. Vâng, đừng xét đoán để khỏi bị xét đoán!
      Nói vậy không có nghĩa là không cần hoàn hảo vì không thể hoàn hảo. Vẫn phải cố gắng tìm sự hoàn hảo: Hoàn hảo ngay trong cái chưa hoàn hảo. Nếu tưởng mình hoàn hảo tức là chưa hoàn hảo. Thật vậy, “ai tưởng mình là gì mà kỳ thực không là gì hết, đó là lừa gạt chính mình” (Gl 6:2-3). Những người theo chủ-nghĩa-hoàn-hảo, gọi là cầu toàn, luôn làm ra vẻ hoàn hảo để mong được tiếng khen, dễ nóng giận với chính mình và luôn chê trách hoặc ghen ghét người khác. Thực ra đó chỉ là cách che giấu cái bất toàn của mình.
      Quả thật, con người quá yếu đuối và luôn đầy tham vọng. Nhưng không vì thế mà ỷ lại hoặc cố chấp, biên hộ cho những gì mình làm. Ngược lại, phải tự biết chấp nhận mức độ hữu hạn của mình để luôn biết làm việc tận tụy bằng tất cả tâm lực mà không đòi hỏi gì thái quá nơi người khác. Đức Giêsu đã nói: “Ai trung thành trong việc nhỏ sẽ trung thành trong việc lớn” (Lc 19:12-27). Hãy tự giành cho mình những việc khó và dành cho người khác những việc dễ, nhưng không hề miễn cưỡng hoặc tỏ vẻ khó chịu.
      Mùa Chay là thời gian cần thiết để suy gẫm, tĩnh tâm, vì đời người như một cỗ máy, thi thoảng vẫn cần được tu sửa – dù tiểu tu, trung tu hoặc đại tu. Mùa Chay cũng là dịp “nhìn lại” số km mình đã đi qua để biết phải cố gắng thêm ít hay nhiều, như máy móc phải châm thêm hoặc thay dầu nhớt, chứ không thể tự mãn. Ăn chay phải gắn liền với cầu nguyện, vì “bao lâu ta chưa thôi cầu nguyện là dấu chắc chắn Chúa đang thương” (Thánh Augustinô). Cầu nguyện là mãnh lực khả dĩ chiến thắng tất cả!
      Ăn chay song song với tịnh tâm. Không nhất thiết phải làm điều gì vĩ đại mà chỉ cần “chấn chỉnh” hoặc “cởi bỏ” một thói xấu hoặc một động thái nào đó… Thiết tưởng đó mới là cách “trở về” hữu ích và đẹp lòng Chúa. Có thể là hy sinh không đi chơi, bớt hoặc bỏ hút thuốc, giảm uống cà-phê, bớt uống rượu, thôi cờ bạc, ít tán gẫu, không xét đoán, chăm học hơn, quan tâm nhau hơn, sống hòa đồng hơn, nghiêm túc hơn,… Đó chính là những Vị Ngọt làm cho ly-cà-phê-không-đường đời mình thêm đậm đà hương vị, để không chỉ cho riêng mình “thưởng thức” mà còn cho cả những người xung quanh cùng “nếm thử”. Và còn mãi dư vị làm sảng khoái…
      Trở về là hành-trình-vui nếu biết trở về với cả tấm lòng sau những năm tháng hoang đàng. Thiên Chúa luôn nhân hậu và đại lượng vẫn từng giây mong chờ tội nhân trở về nương náu Tình Yêu Thiên Chúa. Dù tội lỗi đến đâu, dù thất vọng nhưng đừng tuyệt vọng, Thiên Chúa vẫn nhân hậu vô cùng, chỉ cần chúng ta biết thành tâm sám hối, vì chính Chúa Giêsu đã nói với nữ tu Josefa Menendez (1890–1923, Dòng Thánh Tâm): “Sự khốn nạn của con lôi cuốn Cha”. Thật là may mắn và hạnh phúc cho mỗi người chúng ta có một Vị Thiên Chúa từ bi ngoài sức tưởng tượng của loài người!
      Tình Yêu Chúa là thế, yêu đến cùng, yêu đến chết, yêu đến giọt máu và giọt nước cuối cùng, vì vậy mức độ yêu Chúa của chúng ta phải theo cách thức của Thánh Bernard: “Mức độ yêu Chúa là yêu vô hạn”. Con người với nhau rất cần một tấm lòng thì với Thiên Chúa, Ngài cũng chỉ cần chúng ta dành trọn cho Ngài một Tấm Lòng mà thôi!
      Lạy Chúa, chúng con thật yếu đuối, “điều con muốn thì con không làm, điều con không muốn thì con lại làm” (x. Rm 7:19). Thật trớ trêu thay! Nhưng Ngài vẫn không chấp, vẫn sẵn sàng tha thứ tất cả, tha thứ vô điều kiện chỉ vì Tình Yêu Ngài dành cho con luôn trọn vẹn, trước sau như một. Có nhiều lúc con cô đơn và thất vọng ê chề, xin Ngài thương độ trì, vì con xác tín “Ngài là Đấng đã gọi con, Ngài đang ở với con, Ngài không để con cô đơn một mình” (x. Ga 8:29) và “xin thêm đức tin cho con” (x. Lc 17:5). Amen.



    Dân Chài




Về Đầu Trang Go down
 

SỰ TÍCH VỀ CÁC THIÊN THẦN- Khắc-Như Vườn Ô-liu 22 - dunglac.org

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn :: (¯`• ♥.*. ♥•´¯) NGHỆ THUẬT SỐNG (¯`•♥.*.♥.´¯) :: TRANG VĂN :: Truyện Ngắn
-
free counters