Diễn Đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn

/

 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org Sudieptutroi

 

 MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Góc Phố
Cấp bậc: Quản Lý
Cấp bậc: Quản Lý


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 457
Điểm NHIỆT TÌNH : 1330
Ngày tham gia : 20/01/2011
Job/hobbies : student

MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org Vide
Bài gửiTiêu đề: MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org   MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org EmptySat Jun 18, 2011 10:16 am




      MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23)

      Từ cuộc thi Ơn Cha Nghĩa Mẹ do Chương trình Chuyên đề (thuộc TT Mục Vụ TGP. Saigon) tổ chức:


      MẸ TÔI




      Tác giả: Thằng Năm




      Sau biến cố lịch sử năm 1975, đất nước đang trong thời kỳ kinh tế khó khăn, mọi người đều rất vất vả! Gia đình của tôi cũng không tránh khỏi điều đó, nên đã quyết định chuyển một nửa gia đình về quê nội ở Hàm Thuận để làm ruộng, với tiêu chí một nửa ở thành phố và một nửa ở thôn quê cùng hỗ trợ lẫn nhau cho qua thời kỳ khủng hoảng.


      Mẹ tôi, từ một phụ nữ chỉ biết nội trợ cho gia đình - là vợ của một công chức - quanh năm quanh quẩn với bếp núc, nay phải dắt díu bốn đứa con lớn về quê để "bán mặt cho đất và bán lưng cho trời". Đôi tay của Mẹ bắt đầu chai sần vì những nhát cuốc vỡ vụn, như sự vụn vỡ của cuộc đời. Và đôi vai gầy của Mẹ càng thêm gầy guộc bởi đôi quang gánh trĩu nặng miếng cơm manh áo của những đứa con đang tuổi mới lớn...


      Tôi là đứa con thứ năm trong gia đình (Bố Mẹ hay gọi tôi là Thằng Năm), may mắn hơn các anh chị tôi, là được học trong Thành phố với Bố, chỉ những dịp nghỉ hè mới về quê để phụ giúp Mẹ tôi trong công việc đồng áng... Không biết sao mà tôi lại có một biệt tài cấy lúa rất nhanh, nếu nhìn từ xa sẽ thấy đôi bàn tay thoăn thoắt của tôi như gà mổ. Người dân ở đây đều rất ngạc nhiên với biệt tài nầy: Không biết tại sao một thằng nhóc ở thành phố mà lại cấy lúa nhanh như thế? Thằng Năm chỉ mỉm cười dí dỏm: "Chắc do chia bài quen rồi!" - đùa tí cho vui thôi! Có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn nên đã tạo cho thằng Năm sự thích nghi với môi trường... Lúc nầy đang vào đầu những năm 80, thời kỳ của bao cấp, cuộc sống đã khó khăn nay càng khó khăn hơn! Vì thế, gia đình đã quyết định cho tôi đi vượt biên, hầu kiếm một lối thoát cho cuộc sống. Trong những ngày chờ đợi nầy, với tâm trạng thấp thỏm, đầu óc lơ mơ, thằng Năm đã làm một việc mà cho đến bây giờ vẫn không thể nào quên! Sáng hôm đó, Mẹ đã nhờ tôi gánh một gánh phân Urê vãi cho đám mạ mà tôi đã cày bừa, bắt mạ (mạ là cây lúa còn non chờ cho cứng cáp, nhổ lên để cấy). Đám mạ xanh um đang chờ quăng đợt phân nầy nữa, sẽ được nhổ lên. Từng nạm phân trắng xóa tung bay theo chiều gió rơi đều xuống đám mạ bởi bàn tay thoăn thoắt của thằng Năm, chỉ còn vài nạm phân cuối cùng, chợt nghe tiếng gọi giật giọng của Mẹ: "Năm ơi, vãi lộn ruộng rồi". Tôi giật mình nhìn lại, thì... Hỡi ôi! Miếng ruộng sát bên của mình không vãi, mà lại vãi phân trên đám ruộng người khác. Hôm đó, thằng Năm bị một cái cốc đầu đau điếng vì sự lơ đễnh của mình. Thế nhưng, sau đó Mẹ đã ôm chặt tôi vào lòng, với nụ cười thông cảm...


      Sau vài chuyến vượt biển không thành, thằng Năm trở về thành phố lập gia đình. Năm 2001, anh chị của tôi đã bảo lãnh Mẹ tôi sang định cư tại Mỹ. Mẹ tôi lại một lần nữa dứt bỏ tất cả để ra đi! Ở bên kia nỗi nhớ, Mẹ luôn đau đáu ngóng về những đứa con, đứa cháu... Mẹ đã chắt chiu từng đồng kiếm được để gởi về, vì Mẹ biết rằng ở quê nhà còn khổ lắm. Và sau mười năm xa cách, Tết năm nay Mẹ đã trở về quê hương ăn Tết... Mẹ đó kìa, vẫn nụ cười hiền hậu, Mẹ ôm chặt từng đứa con, đứa cháu trong vòng tay nhớ nhung yêu thương của Mẹ. Một cảm xúc của thời thơ ấu như chợt ùa về với thằng Năm... Nó ngọt ngào như mùi lúa non đang ngậm sữa và ấm áp như mùi rơm rạ của đồng quê... Cái cảm giác hạnh phúc đó chỉ kéo dài được một tháng thì Mẹ đã từ giã mọi người để trở về Mỹ, trở về để tiếp tục chắt chiu... Và để tiếp tục đếm từng ngày, từng ngày một mong ngày trở về với quê hương. Hôm tiễn Mẹ ra phi trường, nhìn bóng dáng già yếu của Mẹ khuất dần, khuất dần nhỏ bé trong dòng người đông đúc, thằng Năm mới chợt nhận ra một điều: Bên trong vóc dáng nhỏ bé của Mẹ, chứa đựng một con tim không nhỏ bé chút nào!


      Và hôm nay, trong những ngày "Trái tim Mẹ được tôn vinh", ngày mà mọi người dù ở một đất nước nhỏ bé, hay một quốc gia hùng mạnh nào. Có thể anh là một kỹ sư, bác sỹ, hay một công nhân bình thường, một cô thợ may hoặc là một ông Thủ Tướng. Tất cả, tất cả đều phải nghiêng mình chào đón "Ngày của Mẹ"... Và trong sự trân trọng đó, xin cho thằng Năm được nói lên điều nầy; điều mà có lẽ đã lâu lắm rồi, nó tưởng chừng như đi vào quên lãng! Vì những bận rộn trong công việc, vì ngại ngùng không còn thơ bé như khi xưa nữa, hay vì bất cứ một lý do nào đó. Nhưng hôm nay, cho thằng Năm được nói với Mẹ rằng: "MẸ ƠI, CON YÊU MẸ!"




      Tác giả Thằng Năm



    Góc Phố




Về Đầu Trang Go down
 

MẸ TÔI - (VƯỜN Ô-LIU 23) - dunglac.org

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn :: (¯`• ♥.*. ♥•´¯) NGHỆ THUẬT SỐNG (¯`•♥.*.♥.´¯) :: TRANG VĂN :: Thể loại Khác
-
free counters