Diễn Đàn
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn

/

 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23) Sudieptutroi

 

 MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Góc Phố
Cấp bậc: Quản Lý
Cấp bậc: Quản Lý


Giới tính : Nam
Tổng số bài gửi : 457
Điểm NHIỆT TÌNH : 1330
Ngày tham gia : 20/01/2011
Job/hobbies : student

MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23) Vide
Bài gửiTiêu đề: MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23)   MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23) EmptySat Jun 11, 2011 12:39 pm




      MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23)

      Từ cuộc thi Ơn Cha Nghĩa Mẹ do Chương trình Chuyên đề (thuộc TT Mục Vụ TGP. Saigon) tổ chức:







      MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ



      Tác giả: Hà Thừa Lực





      Tình mẫu tử có có lẽ là món quà cao quý và vĩ đại nhất mà thượng đế đã ban tặng cho mọi sinh linh trên trái đất. Với con người, thì cái đáng nói nhất chính là sự hy sinh vô bờ bến của người Mẹ. Mẹ, Mẹ ơi! Mẹ đã cho đi là không bao giờ lấy lại…


      Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, về vật chất không có gì để nói, nhưng về mặt tinh thần thì nhiều lắm! Tôi hạnh phúc, vì Thượng Đế đã ban cho tôi được sống trong một mái ấm chan chứa tình Mẹ Cha. Mặc dù Cha và Mẹ tôi đều là nông dân, nhưng xem ra cách chiều chuộng và dạy dỗ con cái thì lại rất là khoa học; khác với những gia đình nông dân khác họ chỉ nói với con: “Mày học hết lớp chín rồi về phụ Mẹ mà làm ruộng, biết đọc, biết viết là được rồi, chứ học làm gì cho nhiều!” Ba tôi thì không, lúc nào cũng khuyên tôi rằng: “Con ạ! Ba Mẹ đã phải sống trong cảnh nông dân nghèo túng rồi, không sung sướng gì đâu, nghèo thì người ta coi thường, vì thế con hãy gắng học thật tốt! Có như thế, cuộc sống con mới thay đổi được.” Lúc đó, vì còn nhỏ, tôi cũng không hiểu được học sau này sẽ làm gì, nhưng tôi cũng mau mắn trả lời: “Thưa Ba, con sẽ gắng học tốt để không làm Ba buồn”. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi lớn dần lên trong sự che chở và nâng niu của tình Cha và tình Mẹ…


      Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu, giông tố đã kéo đến. Năm tôi lên lớp 8 cũng là khi nghe tin ba bệnh nặng, cái tin làm tôi đau nhói con tim! Lúc bấy giờ, gia đình tôi làm gì đủ tiền để đưa Ba đi chữa trị ở những bệnh viện xa xôi như ở Hà Nội hay Thành Phố Hồ Chí Minh, Ba chỉ được chữa trị ờ bệnh viện huyện nhà mà thôi. Sau 5 tháng thì bệnh viện trả về vì bệnh đã quá nặng! Chỉ vài ngày sau Ba tôi qua đời… Trong ký ức của tôi vẫn in đậm mãi bóng dáng của khoảng thời gian vừa đau khổ, vừa xót xa ấy. Đến bây giờ, tôi mới hiểu câu nói của Ba ngày xưa: “Con ạ! Ba Mẹ đã phải sống trong cảnh nông dân nghèo túng, thua thiệt mọi bề, không sung sướng gì đâu… Con hãy gắng học tốt!”


      Ngày Ba rời ba Mẹ con khỏi trần thế, Mẹ đã khóc rất nhiều! Khi ấy, Mẹ quay sang ôm tôi và nói: “Con ơi, từ nay con không có Ba mà gọi nữa!” Tôi khóc òa lên và ôm chặt lấy Mẹ, sau đó tôi lầm lũi ngồi bên cạnh giường Ba nằm, khóc mãi… Mẹ đã dỗ dành tôi rất nhiều! Cũng từ ngày ấy, mọi gánh nặng đặt lên đôi vai gầy của Mẹ. Mẹ đã khổ, nay lại khổ hơn, bởi Mẹ phải mang thêm trên vai gánh nặng của người trụ cột gia đình. Nhìn Mẹ tảo tần sớm tối lòng tôi vừa thương vừa đau khổ, đã có lần tôi có ý nghỉ học để giúp Mẹ phần nào, nhưng lời dặn của Ba mới ngày nào vẫn còn vang vọng trong tôi, tôi lại không muốn phụ lòng Ba đã khuất, nó làm tôi dằn vặt, không biết làm sao cho phải. Tối về, tôi đến bên Mẹ và nói: “Mẹ ơi, Mẹ cho con nghỉ học về giúp Mẹ nha!” Bóng đôi mắt Mẹ mở to trừng tôi như muốn quát, nhưng Mẹ đã không làm thế, chốc lát Mẹ lấy lại bình tĩnh và nhỏ nhẹ nói với tôi: “Con ạ, dù Mẹ vất vả đến đâu, nhưng khi thấy con cái học hành tử tế là Mẹ vui rồi. Con hiểu chứ?” Câu nói và cử chỉ của Mẹ lúc ấy làm tôi cứ rưng rưng nước mắt, trong tim tôi như muốn thốt lên rằng: “Mẹ, Mẹ ơi! Cử chỉ dịu dàng, yêu thương của Mẹ là động lực rất lớn để con tiếp tục học.”


      Năm Ba qua đời, em gái út mới được ba tuổi; tôi một phần thương Mẹ, một phần lại thương em, vì nó còn quá nhỏ chưa cảm nhận được tình Cha, mà bây giờ nó lại phải vắng thứ tình cao quý đó mãi mãi, rồi mai đây khi lớn nó sẽ lên thế nào? Không có sự che chở của Cha nó sống làm sao? Từ ngày Ba mất, Mẹ bận rộn lo miếng cơm manh áo cho hai anh em, còn đâu thời gian để chăm sóc kỹ càng cho em nhỏ, nó thật đáng thương, dù tôi yêu nó nhiều lắm, nhưng làm sao có thể so sánh được với tình Mẹ Cha dành cho con cái. Nhiều lần tôi cho nó ăn, trông sự ngây thơ của nó mà tôi chảy nước mắt. Rồi nó cũng lớn lên và tới tuổi đến trường, một mình Mẹ vất vả nuôi hai đứa con, với đồng tiền ít ỏi, không đủ trang trải cho hai anh em đi học. Làm ngày không đủ, Mẹ phải làm đêm. Tôi thương Mẹ lắm! Có những lúc Mẹ phải làm đến tận khuya mới về tới nhà với đôi mắt thâm đen, hai tay run lên vì cái lạnh của mùa đông! Tôi chỉ biết âm thầm nhìn Mẹ mà chẳng thốt nên lời. Tôi vội vàng chạy vào nhà nhóm bếp lửa cho Mẹ sưởi đôi tay, tôi nhanh tay quơ lấy cái phích rót vội cho Mẹ ly nước ấm. Mẹ uống và ngồi được một lát, rồi vào hôn đứa con út và đi ngủ ngay. Mẹ không nói, nhưng tôi cảm nhận được sự mệt mỏi mà công việc đã đem lại cho Mẹ. Ngày ngày cứ trôi qua như thế, có lẽ vì bận rộn nên Mẹ ít có thời gian nói chuyện với tôi, nhưng tôi cảm nhận được trong lòng Mẹ thương tôi nhiều lắm!


      Năm năm trôi qua, nỗi vất vả làm lụng để nuôi con làm Mẹ già hơn nhiều so với tuổi. Nhìn Mẹ vất vả tôi chỉ biết cố gắng học cho tốt, để Mẹ được an ủi phần nào. Kỷ niệm tôi không thể quên là ngày tôi nhận được cái giấy báo đậu của trường Học Viện Bưu Chính Viễn Thông, tôi vui mừng đến nỗi cầm tờ giấy báo chạy thẳng đến nơi Mẹ làm và hét lên: “Mẹ ơi, Mẹ ơi! Con... con đậu rồi!” Mẹ vui mừng ôm chặt lấy tôi, rồi khóc nức nở và nói: “Cảm ơn Chúa!” Còn tôi, nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo lắng của Mẹ, tôi hiểu là Mẹ đang lo lắng, làm cách nào để nuôi tôi ăn học tiếp đây?!? Lần này tôi xa nhà, đã đổ lên bờ vai Mẹ tất cả. Tôi chỉ biết than thầm rằng: “Mẹ, Mẹ ơi! Mẹ lại khổ!”






      Tác giả Hà Thừa Lực



    Góc Phố




Về Đầu Trang Go down
HeoCon1103
THƯỢNG VIỆN
THƯỢNG VIỆN
HeoCon1103

Giới tính : Nữ
Tổng số bài gửi : 333
Điểm NHIỆT TÌNH : 935
Ngày tham gia : 12/02/2011
Đến từ : GIA KIỆM
Job/hobbies : đọc sách và vẽ tranh

MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23) Vide
Bài gửiTiêu đề: Re: MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23)   MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23) EmptySat Jun 11, 2011 9:16 pm




    MỘT CÂU CHUYỆN RẤT XÚC ĐỘNG CỦA MỘT NGƯỜI CON ĐÃ VIẾT LÊN NHỮNG NỖI TÂM SỰ CỦA MÌNH. MỘT NGƯỜI CHA THƯƠNG CON VÀ MỘT NGƯỜI MẸ CŨNG VÔ CÙNG THƯƠNG CON, NHƯNG SAO SỐ PHẬN LẠI DONG DUỔI KHIẾN HỌ LẠI KHỔ NHƯ THẾ. NHƯNG TÔI TIN VÀO CHÚA SẼ NÂNG ĐỠ VÀ LO LIỆU CHO HỌ.
    ĐỌC CÂU CHUYỆN NÀY SAO MÌNH THẤY THƯƠNG BA MẸ NHIỀU QUÁ...!



    HeoCon1103




Về Đầu Trang Go down
 

MẸ ƠI! MẸ LẠI KHỔ - (VƯỜN Ô-LIU 23)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc.
* Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết.
* Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.

- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn :: (¯`• ♥.*. ♥•´¯) NGHỆ THUẬT SỐNG (¯`•♥.*.♥.´¯) :: TRANG VĂN :: Thể loại Khác
-
free counters