Giới tính : Tổng số bài gửi : 139 Điểm NHIỆT TÌNH : 249 Ngày tham gia : 04/03/2010 Job/hobbies : - Tâm trang : Bình thường
Tiêu đề: Cuộc đời TRẦN DUY NHIÊN Fri Feb 17, 2012 11:21 am
TÔI: NGƯỜI CON HOANG ĐÀNG
A-Ki – Trần Duy Nhiên
Tôi bước vào đời với một giấy thế vì khai sinh bằng tiếng Pháp, trong đó có ghi fils de parents inconnus, ‘con của cha mẹ vô danh’. Lần đầu tiên tôi biết họ tên mình đúng như được ghi trong khai sinh là khi tôi đọc danh sách học sinh thi vào trung học. Trước đó, người ta gọi tôi là A-Ki. Đến bây giờ tôi không biết vì sao tôi có cái tên đó, phải chăng vì vào thời ấy, người ta có thói quen đặt tên chó là Ki, hay vì không biết tôi xuất xứ từ đâu nên hỏi là ‘À Qui’?
Tôi tôi lớn lên trong vòng tay của các Nữ Tử Bác Ái và các cha thừa sai dòng thánh Vincent de Paul. Các cha mẹ nuôi của chúng tôi yêu thương những trẻ mồ côi với một tình thương vô vị lợi đến độ tôi thấy mình hụt hẫng, bởi lẽ suốt tuổi thơ, chúng tôi không nhận được một tình yêu ‘bình thường’ nào như bao nhiêu bạn bè cùng lớp cùng trường. Thế nên khi tôi 17 tuổi, tôi đã bắt đầu nổi loạn và làm tất cả mọi sự đi ngược lại với tất cả mong ước của quí vị. Hết trung học, tôi đi vào cuộc đời trong tình trạng tứ cố vô thân.
Tôi thi vào Đại Học Sư Phạm Pháp Văn vì đó là nơi để tôi trốn lính, được hưởng học bỗng, mà lại khỏi phải học hành gì cả, vì tôi vốn là một học sinh từng đứng nhất lớp về môn Pháp Văn khi còn ở một trường trung học công lập Pháp ở DL. Tóm lại, từ năm 18 tuổi, tôi không thấy được những ân huệ mình đã được nhận, mà chỉ oán trách cuộc đời vì mình luôn ở vị thế thua thiệt so với những người chung quanh. Tình yêu thương của Thiên Chúa mà các cha mẹ nuôi tôi đã dạy bỗng trở nên một lưỡi đòng đâm vào tự ái của tôi và là một cái cớ để tôi chống lại Người. Tôi không thể chấp nhận một người Cha ‘toàn năng và yêu thương vô cùng’ lại đối xử với tôi một cách bất công như thế, và tôi oán hận Người.
Tôi ngang nhiên lăn vào đời sống tội lỗi một phần vì buồn chán và một phần như một hành động thách thức Thiên Chúa. Có lẽ các bạn không cần tôi phải kể lại những tội tôi đã phạm. Các bạn chỉ cần biết rằng trong 10 giới răn, tôi không chừa một giới răn nào. May ra là điều răn thứ năm: chớ giết người. Mà tôi cũng không chắc nữa: có thể tôi cũng đã vô tình giết đi một mạng sống mà tôi từng đặt vào lòng một cô gái nào đó từng liên hệ với tôi… Càng lao vào tội lỗi, tôi càng thấy mình kiệt quệ vừa thể xác về tinh thần, rồi đối diện với một lỗ trống ghê rợn. Để lấp đầy nỗi ám ảnh khủng khiếp này tôi cần có một người bên cạnh.
Tôi lập gia đình như một hành động chạy trốn, khi đang học năm cuối cùng đại học. Trong 7 cô gái tôi cùng liên hệ một lúc, tôi chọn người mà mình chỉ mới quen được hai tháng. Cô ấy là thanh niên gia đình Phật Tử từng đi biểu tình chống ông Diệm đàn áp Phật Giáo. Tôi kết hôn mà không thắc mắc gì đến bí tích hôn nhân. Tôi đã tự tách mình ra bên lề Giáo Hội từ lâu rồi. Cuộc hôn nhân ấy đưa tôi vào một đêm đen khác. Thay vì tìm được lối thoát, tôi thấy mình vào một ngục tù ngộp thở hơn. Vì lớn lên cạnh những người quá vô vị lợi, nên tôi trở thành một người chỉ biết đòi hỏi mà không bao giờ biết nghĩ đến hy sinh. Vợ tôi có mang, tôi trả về cho gia đình cô ấy lo mọi sự… Tôi không hề áy náy, và cũng chẳng thấy trách nhiệm gì. Rồi tôi ra trường và chọn về CT, trong khi vợ tôi vẫn còn ở DL. Thỉnh thoảng cô xuống với tôi vài tháng. Tôi chẳng biết thế nào là hạnh phúc, chỉ thấy toàn là phiền hà… Nhưng tôi quá mệt mỏi nên cũng không hề nghĩ đến chuyện ly dị. Vợ tôi chắc chắn là bất hạnh, nhưng thuở ấy tôi không bao giờ thoáng nghĩ trong đầu là tôi đang gây đau khổ cho một người câm lặng yêu thương mình.
Là một giáo sư, tôi không thể nào sống xô bồ như thời còn sinh viên. Tôi phải chọn một nơi vui chơi mà vẫn giữ được ‘tư cách’. Tôi tuyên bố mình là người công giáo và đến sinh hoạt trong nhóm sinh viên công giáo. Vị tuyên úy sinh viên công giáo CT; lúc bấy giờ là cha ADH. Vào thời ấy, cha là một linh mục trẻ, vừa lấy xong tiến sĩ thần học và cử nhân kinh thánh ở nước ngoài về, thế nên cha vừa cởi mở vừa sâu sắc. Cha đến CT với dự định thành lập tại đấy một trung tâm cho những trí thức công giáo tương lai, như cha Pineau đã thực hiện tại Câu lạc bộ Phục Hưng,44 Thévénet (Tú Xương hiện nay) Sàigon, vào thập niên 50.
Đi với bụt thì mặc áo cà sa. Đi với sinh viên công giáo thì đọc Sách Thánh. Ngoài những giờ vui chơi ‘lành mạnh’ tôi cũng dự những buổi chia sẻ Phúc Âm. Tôi cũng đi dự lễ, cũng rước lễ vì không muốn các bạn thắc mắc, nhưng không bao giờ xưng tội... Chúa đối với tôi là một trò đùa... Tôi đóng kịch là người ngoan đạo, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn oán ghét Thiên Chúa, vì Người đã để cho tôi cù bơ cù bấc trong cuộc đời và đặt nỗi tuyệt vọng trong một cái vỏ đàng hoàng của tôi: dù tôi có lăn lộn thế nào giữa đám đông, thì nỗi cô đơn của tôi cũng làm tôi ngộp thở từng giây từng phút. Không ít lần tôi đã nghĩ đến một phương thức tự tử êm ái.
Cho đến mùa Phục Sinh năm ấy qua, tôi nghe đọc sự Thương Khó Chúa Giêsu… Khi nghe vị chủ tế đọc lên: “Lạy Chúa, sao Chúa bỏ con”, tôi bỗng rùng mình. Trong khoảnh khắc, tôi thấy toàn bộ sự chua chát của Ngài: Đêm cô đơn ở Giêtsêmani, tù đày, tra tấn, nhạo báng, phỉ nhổ, con đường lên núi Sọ với thập giá, tiếng búa, mũi đinh… tất cả. Và tôi cảm thấy Ngài là một người bạn chí thiết vì Ngài cũng đã bị cô đơn và bất công như tôi, hơn tôi.
Hôm đó là lần đầu tiên tôi về nhà tự ý mở Phúc âm ra đọc lại sau mấy năm đọc máy móc với sinh viên. Không phải tôi đến với Lời Chúa đâu, tôi muốn chỉ đọc lại tiểu sử của một người bạn mà tôi thấy giống mình. Nhưng khi đọc Luca về giây phút cuối cùng, tôi không còn hiểu gì nữa. Luca viết: “Lạy Cha, con phó linh hồn trong tay Cha”. Tôi không thể hiểu tại sao một người bị bỏ rơi đến chết như thế mà vẫn còn tin tưởng và phó thác vào Cha mình.
Tôi đến trao đổi với cha ADH. Cha lắng nghe thật lâu mà không nói tiếng nào. Cuối cùng cha đề nghị cùng đọc một đoạn khác của Luca: đoạn ‘Người con hoang đàng’. Tôi hiểu ý cha và bảo rằng tôi không muốn xưng tội vì không biết phải xưng thế nào… tội tôi nhiều quá. Cha bảo: Anh cứ nói với Chúa những gì anh nói với tôi nãy giờ. Rồi Cha quỳ xuống trước mặt tôi và làm dấu thánh giá. Bầu trời như sụp đổ. Không còn một linh mục khuyên nhủ đứa ‘con hoang đàng’ mà chỉ còn Thiên Chúa qua đại diện của Ngài đang quỳ cầu xin dưới chân tôi. Tôi choáng váng. Trước mặt tôi là hình ảnh một Thiên Chúa quì xuống để khẩn cầu tôi, để xin lỗi tôi: xin lỗi vì đã đem tình yêu vô biên của Người mà xúc phạm đến trái tim ti tiện của tôi. Không thể nào đứng vững được, tôi sà xuống bên cha và lắp bắp: “Lạy Cha xin Cha tha tội cho con.. ”. Tôi chỉ nói được có thế, rồi nghẹn họng… Nước mắt cứ chực trào. Lâu thật lâu, tôi nghe: “Cha tha tội cho con.. ” và tôi oà lên khóc… Kể từ ngày có trí khôn không bao giờ tôi khóc, tôi ghét cái sướt mướt đàn bà, hèn! Thế mà hôm đó tôi đã oà khóc như một đứa con nít…
Và quả thật, kể từ ngày đó tôi đã trở thành một đứa con nít trong tay Cha trên trời, Đấng đã yêu tôi đến độ cho tôi cái đặc ân bị bỏ rơi giống như Con Chí Ái của Ngài. Tôi đã chấp nhận lại cuộc đời và cuộc đời đã chấp nhận tôi. Vâng, tôi là một đứa con hoang đàng đã trở về sau 10 năm chống đối, bởi vì tình yêu của Ngài mạnh hơn sự căm thù của tôi…
Tôi kể lại cuộc đời mình theo lời đề nghị của một linh mục luôn thao thức gởi những chứng tích của Tình Yêu của Thiên Chúa đến cho từng người. Tôi viết lại đây theo đức vâng lời, vì tôi nghĩ đã đến lúc cuộc đời của tôi không còn thuộc về mình nữa.
Sở dĩ tôi kể lại những đêm đen của đời mình, ấy không phải vì cuộc đời tôi có gì đáng nghe hơn một ai khác, nhưng chỉ để nói lên một điều mà hẳn nhiều người sẽ cho tôi là lộng ngôn nếu tôi không kể cái biến cố khiến tôi trở lại.
Và đây là điều duy nhất tôi muốn nói với những ai đang ở trong cô đơn, tuyệt vọng, tội lỗi như tôi trước đây: Bạn từng nghe rằng Thiên Chúa là một người Cha nhân lành đang chờ đợi bạn trở về xin lỗi người, để Người có thể mặc lấy cho bạn chiếc áo thượng hạng, mở tiệc ăn mừng vì tìm lại một đứa con hoang đàng... Sai rồi! Đấy chỉ là câu chuyện trong dụ ngôn! Nhưng trong thực tế cuộc đời, Chúa không hề đợi bạn trở về. Người vẫn theo sát bạn, quì dưới chân bạn mà khẩn cầu, mà xin bạn tha thứ cho Người, bởi vì Người đã xúc phạm bạn khi yêu thương bạn bất chấp mọi vết nhơ mà bạn đã tạo ra cho tâm hồn mình.
Bạn hãy nhìn xuống đi, rồi cũng như tôi, bạn sẽ nhìn thấy Thiên Chúa quì dưới chân bạn từ lâu để khẩn cầu. Xin bạn hãy thương xót Người. Bạn nỡ lòng nào…
Lệ Ngọc
Paul THƯỢNG VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 320 Điểm NHIỆT TÌNH : 491 Ngày tham gia : 15/01/2010 Đến từ : HCMC Job/hobbies : IT Tâm trang : Fun
Tiêu đề: Re: Cuộc đời TRẦN DUY NHIÊN Fri Feb 17, 2012 11:34 am
MẨU CHUYỆN ĐỜI MÌNH
Qua bài này, tôi dễ dàng cảm nhận được mối tương giao mật thiết giữa A-Ki với Thiên Chúa. Tôi xin được phép dẫn chứng:
· A-Ki ra đời dưới một ngôi sao xấu: bị cha mẹ bỏ rơi ngay khi vào đời. Càng lớn, lòng oán ghét Thiên Chúa ngày càng chất ngất thành những núi thù và những rừng hận, đơn giản cho vì:
Tôi không thể chấp nhận một người Cha ‘toàn năng và yêu thương vô cùng’ lại đối xử với tôi một cách bất công như thế, và tôi oán hận Người.
· Cho tới ngày thù hận chín mùi, Chúa đã mời gọi A-Ki ngay trong ngày thứ Sáu tuần thánh bằng một tiếng kêu não ruột, thất vọng tràn bờ… Khi nghe vị chủ tế đọc lên: “Lạy Chúa, sao Chúa bỏ con”, · Lập tức người con hoang A-ki rúng động tâm can, vì A-Ki không ngờ vị Thiên Chúa mà bấy lâu nay mình nuôi ngọn lửa hận thù rực nóng trong tim lại còn rơi vào hoàn cảnh thê thảm, khổ đau gấp ngàn lần A-Ki: Trong khoảnh khắc, tôi thấy toàn bộ sự chua chát của Ngài: Đêm cô đơn ở Giêtsêmani, tù đày, tra tấn, nhạo báng, phỉ nhổ, con đường lên núi Sọ với thập giá, tiếng búa, mũi đinh... tất cả. · Và cũng ngay lập tức, mối tương giao giữa A-ki và Thiên Chúa đã trở thành mặn mà như “hai người” đã từng yêu nhau từ muôn kiếp: Tôi cảm thấy Ngài là một người bạn chí thiết vì Ngài cũng đã bị cô đơn và bất công như tôi, hơn tôi. · Nhịp cầu thân tình ấy càng được vững mạnh hơn khi A- Ki quyết định tìm hiểu thêm về Đức Giêsu bằng cách đọc Kinh Thánh Không phải tôi đến với Lời Chúa đâu, tôi muốn chỉ đọc lại tiểu sử của một người bạn màtôi thấy giống mình. Nhưng khi đọc Luca về giây phút cuối cùng, tôi không còn hiểu gì nữa. Luca viết: “Lạy Cha, con phó linh hồn trong tay Cha”. Tôi không thể hiểu tại sao một người bị bỏ rơi đến chết như thế mà vẫn còn tin tưởng và phó thác vào Cha mình. · Thế là ngay lúc đó, Chúa đã dùng Linh mục ADH như ông Kha-na-ni-a khi xưa nói với Phaolô sau biến cố Damas : Chúa đã sai tôi tới đây để anh lại thấy đuợc. Quả thật, đôi mắt tâm linh của A-ki mở ra và A-ki đã cảm nhận đuợc những điều thật kỳ diệu về Thiên Chúa với niềm xác tín sâu xa: Trước mặt tôi là hình ảnh một Thiên Chúa quì xuống để khẩn cầu tôi, để xin lỗi tôi: xin lỗi vì đã đem tình yêu vô biên của Người mà xúc phạm đến trái tim ti tiện của tôi. · A-Ki đã kể lại cảm nghiệm thực tế đời mình cho chúng ta nghe. Có lẽ các nhà thần học kinh viện không thể chấp nhận nổi tư tưởng cực kỳ lạc đạo, thậm chí rối đạo quá quắt này, các Ngài có thể kết án A-ki một tội danh ở mức nghiêm trọng nhất: Phạm thượng và nếu ở thời trung cổ, chắc chắn A-ki sẽ bị thiêu sống trên giàn hỏa. Nhưng tôi lại hoàn toàn đồng cảm với A-ki vì qua câu chuyện này, A-Ki đã nhận ra khuôn mặt chân thực của Thiên Chúa bằng chính ánh mắt tâm hồn của mình. Bạn từng nghe rằng Thiên Chúa là một người Cha nhân lành đang chờ đợi bạn trở về xin lỗi người, để Người có thể mặc lấy cho bạn chiếc áo thượng hạng, mở tiệc ăn mừng vì tìm lại một đứa con hoang đàng... Sai rồi! Đấy chỉ là câu chuyện trong dụ ngôn! · Lời khẳng định thật quyết liệt, dứt khóat, toát ra từ cảm nghiệm ngọt ngào và mãnh liệt về một Thiên Chúa tình yêu rất mới và rất gần gũi thân thương như hình ảnh “Chúa quỳ xuống rửa chân cho các đầy tớ” chứ không cao sang, thánh thiện, uy quyền, nghiêm khắc, công thẳng một cách khắt khe như hình ảnh Thiên Chúa truyền thống. Mà tôi nghĩ chính đó mới là Thiên Chúa đích thực trong lòng A-Ki cũng như trong lòng những người giáo dân chúng ta - những người con yêu dấu của Ngài, do chính Ngài sinh ra (Ga 1 : 13 )
THỬ TÌM MỘT HƯỚNG ĐI CHO LINH ĐẠO GIÁO DÂN
Qua mẩu chuyện của chàng hoang đàng A-Ki, chúng ta có thể tìm được hướng đi cho Linh đạo Giáo dân thời hiện đại. Tôi tạm chia làm 4 giai đoạn
1.Giai đoạn một : Mở lòng đón nhận
Chúa mời gọi chúng ta cả ngàn cách - một câu Lời Chúa, một cuộc gặp gỡ với người khác, một khúc phim trên Tivi, một tình tiết trong tiểu thuyết…- vấn đề quan trọng là chúng ta có mở lòng đón nhận hay không. A-Ki đã đón nhận Lời Chúa trong ngày thứ Sáu tuần thánh.
2.Giai đoạn hai : Nghiền gẫm và tình hiểu thêm
Chắc chắn Lời Chúa hôm thứ Sáu tuần thánh đáng ghi nhớ ấy đã xoáy vào con tim, thắt vào trí óc, khiến A-Ki “khắc khoải canh trường”, cho nên A-Ki đã quyết định đọc Kinh thánh để tìm hiểu kỹ hơn về bản thân Đức Giêsu. Đây là một giai đoạn cần thiết không thể thiếutrên con đường tâm linh vì khắc khoải sinh khao khát, từ khao khát mới mong kiếm tìm, Thánh Augustino đã để lại cho chúng ta một kinh nghiệm: “Tâm hồn con mãi mãi khắc khoải cho tới khi gặp được Chúa, con mới được nghỉ yên”. Vào mùa chay, cha Khảm - một linh mục giảng hấp dẫn, nổi tiếng ở Saigon - giảng ở đâu là nơi đó người ta lũ lượt đi tới ngồi chật ních nhà thờ. Nghe cha giảng xong, ai cũng tấm tắc khen hay, nhưng hạt giống Lời Chúa cha gieo vào lòng người đã bị chim trời bay xuống ăn mất ngay ngày hôm sau, chỉ vỉ thiếu nghiền gẫm, khao khát, khắc khoải … và mong mỏi kiếm tìm. Chúng ta có thể kiếm tìm bằng nhiều cách: đọc Kinh Thánh, chia sẻ Lời Chúa, tham vấn những nguời có kinh nghiệm…Chính kiếm tìm này chắn chắn sẽ dẫn tới những khám phá bất ngờ đầy thú vị.
3.Giai đoạn ba : Khám phá.
Mỗi khám phá mới là mỗi bậc thang giúp chúng ta tiến lên trong đời sống tâm linh , đây cũng chính là những lần gặp gỡ Thiên Chúa thực sự đầy thú vị và hạnh phúc rưng rưng nước mắt. Sau đây là những khám phá của A-Ki : Tôi cảm thấy Ngài là một người bạn chí thiết. Tôi choáng váng. Trước mặt tôi là hìnhảnh một Thiên Chúa quì xuống để khẩn cầu tôi, để xin lỗi tôi Tôi là một đứa con hoang đàng đã trở về sau 10 năm chống đối, bởi vì tình yêu của Ngài mạnh hơn sự căm thù của tôi... Đôi khi khám phá mới mang đầy màu sắc chủ quan cá nhân nhưng cực kỳ xác tín chứ không không phải ai nói sao tôi nghe vậy, chỉ biết nhắc lại như vẹt mà không một chút cảm nhận. Nói tới đây, tôi chợt nhớ tới bài “ Còn con, con nghĩ Thày là ai” của Trần Mỹ Duyệt, đăng ở trên trang Web Maranatha. Trần Mỹ Duyệt đã chia sẻ: Những điều mà nhà thần học này, nhà tu đức kia, nhà Giáo Hội nọ, hoặc các chuyên viên Thánh Kinh khác nghiên cứu và ghi chép lại. Những hiểu biết ấy không phải là của tôi, vẫn không phải là những gì mà Chúa Giêsu muốn tôi nói về Ngài. Nhưng điều quan trọng là: Những câu trả lời ấy phải là những câu trả lời của chính lòng mình. Nó là những cảm nhận sự có mặt của Chúa trong cuộc đời mình.
4.Giai đoạn bốn : Cảm nghiệm
Trong bất cứ một linh đạo nào, giai đoạn quan trọng nhất là chính là cảm nghiệm ngọt ngào, sống động qua một biến cố xảy ra trong cuộc đời của mình. Và đây mới chính là đỉnh cao của sống chiều kích của Kitô Hữu: một cuộc Metanoya trọn vẹn – thay đổi não trạng 180 độ - A-Ki bấy lâu nay đòi làm chủ đời mình thì biết bao đau khổ, đắng cay, ê chề dồn dập trút lên mình A-ki. Hôm nay, mọi sự vẫn như cũ, hoàn cảnh vẫn như xưa, nhưng A-ki đã hoàn toàn đổi mới vì giờ đây Chúa mới là chủ đích thực của con người A-Ki, Chúa chính là nguồn hạnh phúc, nguồn hoan lạc, nguồn bình an của A-Ki. Anh chàng hoang đàng lang thang lếch thếch giữa chợ đời với lòng thù hận ngút trời hôm nay bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh như cánh chim én bay lượn trong bầu trời xuân tươi bất tận của tình yêu Thiên Chúa. Tôi nghĩ đã đến lúc cuộc đời của tôi không còn thuộc về mình nữa. Xin quý vị Lưu ý :Đối với cuộc trở về của A-ki quá vĩ đại nên có thể tạm chia làm 4 giai đoạn, nhưng có những trường hợp nhỏ nhỏ thường ngày thì cả 4 giai đoạn trên chỉ xảy ratrong vòng mươi phút - chủ yếu là khám phá và cảm nghiệm -nhất là đối với những ai đã khá nhậy bén trên đường tâm linh. Kính thưa quý độc giả, Qua bài này, chúng ta có dịp cùng nhau nhìn ngắm lại xem Thiên Chúa của lòng mình như thế nào. Có gần gũi, thân thương, sống động như thế không, hay vẫn còn xa lạ, nghiêm khắc, uy nghi, ngàn trùng thánh đức. Chính vì vậy, bài Tôi, người con hoang của A-Ki quả là một món ăn tinh thần rất bổ dưỡng trên bàn ăn thịnh soạn Linh đạo Giáo dân trong tuần báo Maranatha của chúng ta.
Paul
Paul THƯỢNG VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 320 Điểm NHIỆT TÌNH : 491 Ngày tham gia : 15/01/2010 Đến từ : HCMC Job/hobbies : IT Tâm trang : Fun
Tiêu đề: Re: Cuộc đời TRẦN DUY NHIÊN Fri Feb 17, 2012 11:39 am
LỜI TỪ BIỆT
(Đọc trong thánh lễ an táng tại Nguyện đường Dòng Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn, sáng ngày 11/02/2009 , do Đức Cha Phaolô Bùi Văn Đọc, GM Giáo phận Mỹ Tho, Chủ tịch Ủy Ban Giáo lý Đức tin, chủ sự, cùng đồng tế với hơn 20 Linh mục)
Trọng kính Đức Cha Chủ tế, Kính thưa Cha Tổng Đại diện Và Quý Cha đồng tế. Kính thưa Quý Tu sĩ nam nữ Và kính thưa Cộng đòan Dân Chúa
Con xin được thay mặt cho tang quyến và những người thân thương của Anh Trần Duy Nhiên, được chia sẻ vài tâm tình với Anh.
Thưa Anh Trần Duy Nhiên qúy mến,
Chung quanh Anh đây là những ngừơi thân thương của anh : vợ, các con , các cháu, bạn bè, đồng nghiệp, học trò, lối xóm của Anh . Hướng về Anh và hiệp thông với chúng tôi trong giây phút này, còn rất nhiều bạn bè thân thiết của Anh ở nhiều phương trời xa. Ở gần hay ở xa, tất cả chúng tôi được liên kết với Anh qua một mối dây tình nghĩa, với nhiều cung bậc khác nhau, và chính trên mối liên kết này, chúng tôi muốn cùng nhau ôn lại vài nét chấm phá cuộc đời của Anh, như một tâm sự, để sau cuộc tiễn đưa Anh đi xa lần cuối, hình ảnh của Anh, nhất là gương sáng của Anh, còn ở lại lâu dài với mỗi người trong chúng tôi.
- Anh là người của ý chí vươn lên. Anh sinh năm 1941 tại Kontum. Anh sớm mồ côi vì cha mẹ phải bươn chải làm ăn xa, rồi thất tán vì chiến cuộc ác liệt thời 1945. Anh được Mệ Nội nuôi nhưng chỉ vài năm sau, Mệ Nội cũng yếu sức kham không nổi. Mệ đưa Anh đến giao cho Cha Xứ. Nhưng Cha Xứ nào biết “nuôi con mọn” nên gửi Anh lên cho các Chị Nữ tử Bác Ái Vinh Sơn ở Đàlạt. Từ đây, Anh có đủ cả Cha, cả Mẹ thiêng liêng, như Anh thường tâm sự :”Mình được lớn lên trong vòng tay của các Nữ tử Bác Ái và các Cha Thừa sai Dòng Thánh Vinh Sơn Phaolô “(Lazaristes – Chứng từ của NTBA). Trên đồi Mai Anh, Anh hồn nhiên lớn lên, ngoan hiền, không hề mặc cảm hay “nổi giận” như một số bạn bè đồng cảnh ngộ. Tới giờ này, các Chị Vinh Sơn vẫn coi Anh như con. Và Anh, ở đâu, Anh cũng hãnh diện xưng mình là con của các Mẹ Vinh Sơn. Sự việc Anh nằm đây hôm nay là chuyến trở về “Nhà Mẹ” lần chót , diễn tả hết mối thân tình mẹ con trên gần 70 năm qua .
Sau khi đậu Tú Tài, Anh như con chim đủ lông đủ cánh, Anh bay về Sàigòn học Đại học Sư Phạm. Năm 1967, khi tốt nghiệp, Anh được bổ về dạy tại Trường Nông Lâm Súc Cần Thơ. Năm 1973, Anh chuyển lên dạy ở Trung Tâm Giáo dục Hùng Vương, Đà Lạt và từ năm 1975, Anh dạy ở trường Lâm Viên và Trường Bùi Thị Xuân. Năm 1988, Anh về Sàigòn, gặp muôn vàn khó khăn , như số phận đại đa số nhân dân thời đó. Nhưng anh có thêm một khó khăn riêng và nghiêm trọng là khủng hỏang lòng tin. Anh gần như bỏ đạo nhưng Chúa thì không bỏ Anh. Ngài chăm lo cho Anh qua bàn tay nhiều người, cách riêng qua bàn tay các nữ tu, ngòai các Chị Vinh Sơn, nay có thêm các Chị Dòng Đức Bà . Nhờ vậy, Anh trở lại môi trường giáo dục, dạy ngọai ngữ ở Trung tâm Nguyễn Trường Tộ và Đại Học Luật cũng như dạy cho một số Cộng đòan tu. Trong hơn 42 năm dạy học, Anh có biết bao học trò, trong đó, có những Linh mục đang đồng tế hôm nay, có nhiều nữ tu đang hiện diện ở đây. Trong đời, Anh gọi nhiều người bằng Mẹ. Đáp lại, Anh được nhiều người gọi bằng Bố, một cách thân thương . Nếu phải nói vắn gọn về cuộc đời Anh thì có thể nói rằng Anh là người của ý chí vươn lên , ý chí vượt qua số phận, ý chí vươn lên về tri thức (“là một người thông minh, học giỏi, có nhiều khả năng” – Chứng từ của NTBA) và nhất là chí vươn lên về lòng tin (“Anh có lòng tin sâu xa và vững mạnh” – Chứng từ của NTBA) . Nhờ ý chí vươn lên này, Anh trở thành một người nhiều tài mà ít tật, để trở thành một con người hữu ích cho xã hội và cho Giáo hội .
- Anh là người của trách nhiệm xã hội . Có lẽ do hòan cảnh đặc biệt thời thơ ấu và nhất là do môi trường giáo dục, Anh đã sớm nhận ra những ân huệ mình đã lãnh nhận, và với lòng biết ơn, Anh đã sớm thể hiện tinh thần trách nhiệm , trước hết là với chính bản thân, rồi với gia đình (một gia đình khá đông đúc,với 4 người con) và sau là với cộng đồng xã hội, trong tinh thần trả nghĩa cho đời, cách riêng với người nghèo, kém may mắn. Anh tham gia nhiều họat động xã hội từ thiện, từ đồng bằng, ở Cái Rắn với Cha Ngô Phúc Hậu, cho đến Tây nguyên, với cha Nguyễn Văn Đông, và ở ngay Thành phố này và nhiều nơi khác, với các Chị Vinh Sơn, Các Chị Dòng Đức Bà và với các Nhóm Thiện Chí và Hoa Nhân Ái của Cha Tiến Lộc, với Nhóm Đức tin Văn hóa của cha Nguyễn Thái Hợp và với các Tổ chức ONG như “Help the Poor”…Nếu Anh chưa nằm xuống thì chiều nay, Anh sẽ cùng phái đòan Công giáo bay ra Hải Phòng để tham dự cuộc Hội thảo Quốc tế về “Trách nhiệm xã hội”, một vấn đề mà Anh thao thức và đóng góp nhiều ý kiến.
- Anh là người nối kết.Mớigặp, thóang thấy nơi anh một chút ngang tàng với mọi thứ quyền bính, một chút bất cần với mọi thứ quyền lợi. Nhưng những ai quen Anh lâu dài đều dễ nhận ra một đức tính nổi bật nơi Anh là tấm lòng rộng mở và tinh thần tận tụy của Anh với bạn bè, với tha nhân. Chính Anh là người đã có sáng kiến quy tụ một số anh chị em, Linh mục và giáo dân, ở nhiều phương trời khác nhau, nhiều độ tuổi khác nhau và thậm chí nhiều quan điểm khác nhau, thành một Diễn Đàn trên mạng để cùng nhau trao đổi những thao thức về Giáo hội và Quê hương. Anh có bạn bè khắp mọi miền đất nước, đi đến đâu, Anh cũng có người quen thân thiết, kể cả ở phương trời xa. Và một dẫn chứng nhỏ trước mắt : trong hai ngày ở Bãi Dâu, Vũng Tàu, một người bạn ở Pháp (Anh Phó Tế Thạch) và một người bạn ở Mỹ (Anh Minh, đang có mặt ở đây) đến thăm Anh. Và mới chiều tối hôm qua, tại nhà nguyện này,12 Linh mục đã đồng tế thánh lễ cùng với nhiều nữ tu và hơn 300 giáo dân , sau đó canh thức tâm sự và cầu nguyện cho Anh trong hơn hai giờ . Có những người đến từ Đà Lạt, Cần Thơ và cả từ hải ngọai. Quả là Anh có một sức thu hút và nối kết mạnh mẽ . Anh còn là đồng chủ nhân của một vài “gia trang” (Website), trong đó có Marathana, làm diễn đàn cho nhiều người, nhất là giới trẻ. Anh có sáng kiến lập Nhóm Rabboni. Anh tận tình với mọi người, tận tình đến độ đôi khi chúng tôi cũng đâm ra lạm dụng, thường kêu đến Anh, nhất là trong việc cung cấp các kiến thức và tài liệu vì Anh là một chuyên gia xài Internet .
- Và trên hết, Anh là người yêu mến Giáo hội. Có lẽ, nhiều người trong chúng tôi không biết rõ thời thơ ấu và thanh niên của Anh, cũng như không biết rõ các họat động xã hội của Anh. Nhưng môt điều nhiều người nhận biết, đó là : Anh là người yêu mến Giáo hội. Đây chính là sợi dây đặc biệt liên kết Anh với chúng tôi và là lý do chính yếu cho sự hiện diện nơi đây của nhiều người. Lòng yêu mến Giáo hội của Anh, hôm nay được chứng thực, được trân trọng và được tuyên dương qua sự hiện diện đặc biệt của Đức Cha Chủ tịch Ủy Ban Giáo lý Đức tin, thuộc HĐGM Việt Nam, của nhiều Linh mục và nữ tu trong Thánh lễ đồng tế long trọng này .
Có một thời, Anh gặp khủng hỏang lòng tin và tự nhận là “đứa con hoang đàng”. Nhưng hơn 15 năm nay, không còn ai gặp nơi Anh nét hoang đàng nào, ngược lại, gặp nơi Anh gương mặt của một tín hữu nhiệt thành, gương mặt một người con trung hiếu của Giáo hội, tận tụy phục vụ Giáo hội qua nhiều cách thức phong phú .Trước hết, qua đời sống đức tin, qua các bài thơ, các cúôn sách, các kịch bản (hơn 20 kích bản, trong đó , không thểkhông nhắc đến ở đây vở kịch “Phúc âm thứ năm” do Anh sáng tác, đã được trình diễn hơn 200 lần, tại nhiều địa điểm trên 8 Giáo phận). Anh còn phục vụ Giáo hội qua rất nhiều bài viết, rải rác trên các báo và nhất là trên mạng, qua các sinh họat trí thức tại các hội nghị, hội thảo ở trong nước và ở hải ngọai. Anh còn là Tổng Thư ký của CLB Phaolô Nguyễn Văn Bình, nơi quy tụ một số trí thức Công giáo với ước mong triển khai đường hướng mục vụ của Vị Chủ chăn quá cố khả kính, mà bốn tinh thần trụ cột là canh tân, đối thọai, hòa giải và cộng tác với mọi người thiện chí. Trong cương vị Tổng Thư ký, Anh đã nêu lên nhiều thao thức, đóng góp nhiều ý kiến làm cho họat động của CLB thêm phong phú. Anh từng là người thông dịch cho Mẹ Chân phước Têrêsa Cancutta trong dịp Mẹ thăm viếng Việt Nam.
Vì lòng yêu mến, anh nhiều lần lên tiếng bênh vực Giáo hội, chấp nhận bị hiểu lầm và sẵn sàng trả giá. Vì lòng yêu mến, anh tham gia các họat động tông đồ. Anh từng tham gia Cursillos khi Anh mới về dạy ở Cần Thơ. Anh từng thành lập Nhóm Gia đình Kitô Vua ở ĐàLạt . Anh đã từng viết chuyện “13 người thay đổi thế giới “, được phổ biến khá rộng rãi bằng sách và bằng đĩa CĐ (mà Cha Tiến Lộc đây đã hứng chí đọc thu âm một lèo từ 4 giờ sáng cho đến 4 giờ chiều). Anh không muốn chúng tôi đặt Anh làm ngừơi thứ 14 nhưng chắc hẳn Anh là một trong những người thứ 1001, theo lời mời gọi của Chúa Giêsu và theo gương các Tông đồ, đã góp một phần bé nhỏ làm thay đổi thế giới, hay chí ít là làm một số người thay đổi suy nghĩ, thay đổi tấm lòng để họ trở nên tốt hơn và hữu ích hơn mà hiệu quả được thấy rõ ngay trong gia đình Anh, trước đây là con dâu của Anh và mới đây nhất là sự hóan cải trở về với Chúa của đứa con gái : qua biến cố đau thương này của Anh, cháu Uyên của Anh đã tìm lại được niềm tin và cam kết sẽ không rời bỏ niềm tin đó.
- Nhưng quá đột ngột . Mới đây, Anh còn ăn Tết với gia đình. Mới đây, Anh còn vui Xuân với bè bạn. Mới đây, ngày mồng 5 và mồng 6 Tết, Anh cùng Cha Hợp và tôi ra Bãi Dâu Vũng Tàu để trao đổi với nhau về cuộc Hội thảo Hải Phòng sắp tới, cũng như về họat động của CLB Phaolô Nguyễn Văn Bình trong năm 2009 này. Anh mang theo môt chai XO. Nhiều lúc, Anh còn pha trò và kể nhiều chuyện tiếu lâm. Nào ngờ, đó lại là những chén rượu ly bôi, là những lần cuối nghe Anh nói. Trưa mồng 6, Anh cảm thấy ớn lạnh. Cứ tưởng chỉ là cảm lạnh thông thường. Nhưng Anh bị bệnh nặng. Gia đình và bạn bè đã làm hết sức. Bệnh viện cũng đã tận tình . Nhưng Anh vẫn ra đi. Theo cái nhìn của thế nhân, đây là một cuộc ra đi đột ngột. Nhưng sau gần 15 năm quen biết và làm việc chung với Anh, giờ đây, tôi vẫn như thấy cái nhíu mắt của Anh, kèm theo nụ cười hở răng của Anh, cái đầu nghiêng nghiêng, với mấy lời phê dễ thương quen thuộc: ”các anh là những kẻ yếu lòng tin”. Phải rồi, Anh Nhiên ơi, Anh muốn nói với chúng tôi rằng nào có gì đột ngột ! Vì “tất cả là Hồng ân”. Vì tất cả là Tình Yêu Quan Phòng của Cha - Giàu - Lòng - Thương - Xót . Ngay cả cái chết này cũng là hồng ân, cho Anh và cho cả chúng tôi. Trong niềm tin này, chúng tôi phó thác linh hồn Anh trong tay Chúa , chúng tôi tạm biệt Anh và hẹn Anh một ngày gặp lại trong Nước Hằng Sống của Chúa .
Do Vương Đình Chữ
Paul
MDD HẠ VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 58 Điểm NHIỆT TÌNH : 149 Ngày tham gia : 30/05/2011 Job/hobbies : charity
video Kỷ Niệm 3 Năm thày Phanxicô Xavie TRẦN DUY NHIÊN 8 th2. 2009 - 8 th2. 2012
MDD
Sponsored content
Tiêu đề: Re: Cuộc đời TRẦN DUY NHIÊN
Sponsored content
Cuộc đời TRẦN DUY NHIÊN
Trang 1 trong tổng số 1 trang
* Viết tiếng Việt có dấu, là tôn trọng người đọc. * Chia sẻ bài sưu tầm có ghi rõ nguồn, là tôn trọng người viết. * Thực hiện những điều trên, là tôn trọng chính mình.
- Nếu chèn smiles có vấn đề thì bấm a/A trên phải khung viết bài