TTH NGHỊ VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 126 Điểm NHIỆT TÌNH : 210 Ngày tham gia : 31/05/2010 Job/hobbies : Doanh Nhân Tâm trang : Buồn
| Tiêu đề: VĂN HÓA PHONG BÌ Sat Dec 18, 2010 9:20 am | |
| | | | | |
Cảm nghiệm sống (Anmai, CSsR)
VĂN HÓA PHONG BÌ
Ngày còn bé, nghe người ta hay nói, hay bàn tán về chiếc phong bì. Nghe thì nghe nhưng chẳng hiểu công lực của chiếc phong bì là như thế nào. Càng ngày, càng lớn và đặc biệt là mỗi khi có việc gì đó giao tiếp thì thấy “thần lực” của chiếc phong bì mạnh là dường bao.
Lần nọ, vào trung tâm xét nghiệm y khoa lớn nhất của thành phố. Một người kia có thể theo thói quen của văn hóa phong bì để rồi sau khi được một người quen chỉ dẫn dúi chiếc phong bì vào tay người nhân viên y tế. Nhân viên ấy cảm thấy khó chịu với hành động ấy và phản ứng mạnh đó là không nhận chiếc phong bì ấy. Nhân viên y tế ấy nhắn nhủ với tôi rằng lần sau đừng gửi những người ấy vì lẽ cô ta không đi giúp để đi tìm chiếc phong bì sau khi giúp.
Chuyện mới xảy ra, thật cũng như đùa. Xảy ra tại một bệnh viện chuyên khoa cũng lớn nhất thành phố này. Chú em quê tận Quãng Ngãi mù mờ vào bệnh viện. Cũng nhờ người quen hướng dẫn thủ tục khám chữa bệnh cho mau chóng. Trước khi rời bệnh viện, chú em lại dấm dúi phong bì cho người hướng dẫn và người hướng dẫn lại từ chối. Chiều đến, người hướng dẫn kể lại câu chuyện phong bì thật là vui. Nhà quê lên tỉnh nhưng có lẽ đi đâu cũng phong bì phong bì để rồi chú em cũng phải hoàn tất cái thủ tục lạ đời ấy như bao người khác.
Thật ra mà nói nhìn chiếc phong bì bên trong có những tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ mà nhất là xanh đọt chuối nhạt nhạt thì ai mà chẳng thích. Nó mỏng mỏng, mang màu xanh đọt chuối vô tri vô giác ấy nhưng nó có một sức mạnh cực lớn. Nó làm cho con người ta nhiều lần nhiều lúc phải cân não là nhận nó hay không nhận nó. Nhận nó với sức lao động chân chính hay nhận nó vì lý do này lý do nọ.
Mới đây, vào thăm chú em nằm ở bệnh viện nọ. Gia đình của chú em cho biết là chú em vừa qua cơn cấp cứu nguy kịch. Vì có người làm trong bệnh viện ấy nên gia đình mới được biết một bác sĩ làm ở phòng cấp cứu của bệnh viện ấy quần quật cả ngày mà bảng lương cuối tháng hiện lên được bốn triệu rưỡi !
Nghe sao mà chua xót quá. Bao nhiêu năm trời ròng rã để đi tìm con chữ mà đặc biệt là con chữ của ngành Y thì không cần nói nhiều ai cũng biết cực khó để rồi nhận lại những đồng lương quá bèo. Đứng trước hoàn cảnh như vậy, người lương y một lần nữa phải giằng co giữa đồng lương chính thức và những phong bì từ tay gia đình bệnh nhân.
Một chuyện hết sức lạ lùng, hình như chẳng ai bảo ai cả cứ mỗi lần đặt chân vào bệnh viện là phải tìm cho bằng được bác sĩ điều trị và y tá đang chăm sóc cùng hộ lý đang phục vụ. Tìm những người ấy để gửi chiếc phong bì nho nhỏ như “thay lời muốn nói” cho bệnh nhân và gia đình của họ.
Cũng với thói quen nghịch lý ấy. Gia đình bệnh nhân nọ cố tìm cho bằng được địa chỉ của bác sĩ đang điều trị cho người nhà để mong được xếp hàng gửi gấm chiếc phong bì nho nhỏ cho bác sĩ ấy.
Với đồng lương vô cùng nghịch lý như vậy phải nói rằng thật khó mà giữ mình “từ mẫu” của những lương y tâm huyết. Bốn triệu rưỡi có lẽ chưa đủ để lo cho bản thân của vị bác sĩ ấy chứ đừng nói gì đến nuôi vợ dưỡng con. Thật sự mà nói thì khó có vị nào can đảm nói tiếng “không” trước những chiếc phong bì đầy sức mạnh.
Chẳng phải vào bệnh viện mới gặp văn hóa phong bì nhưng hình như đi đâu cũng vậy, đặc biệt là đến các cửa quan.
Cứ thử hỏi những ai “gặp may” khi nghe được tiếng tuýt còi của chú cảnh sát đứng đường thì sẽ rõ. Rõ hơn nữa với những người chạy xe đời mới và chạy xe đường dài. Người bị thổi sẽ phải làm gì cho người thổi thì chỉ có hai người đó biết. Nếu không có thủ tục “đầu tiên” ấy thì khó lòng cho xe di chuyển tiếp.
Mới đây thôi, hai mẹ con nhà nọ bồng bế vào sân bay trở về “đất khách quê người”. Nhân viên sân bay ra giá thẳng “10 đô nhé ! Tính mình chị chứ không tính thằng nhỏ đó !”. Câu nói như ban bố ân huệ, như bớt chút đỉnh làm quà. Lẽ ra phải lấy thêm phần thằng nhóc 5 đô nhưng sáng sớm mở hàng hạ giá cho !
Ai đã một lần qua cửa khẩu sẽ hiểu rõ hơn chuyện này chứ không cần phải đi xâu hơn nữa.
Cũng thông cảm thôi vì lẽ để được vào cái chân “đứng đường” như những chú áo vàng lang thang ngoài đường phố dù nắng dù mưa hay “đứng cổng” như những chú áo xanh dù nóng dù lạnh trong sân bay đâu phải là chuyện đơn giản. Để có cái chân đứng đó họ phải đầu tư trước với một cái giá không phải là rẻ để rồi từ ngày được vào cái chân đó họ phải tìm đủ mọi cách lấy lại “vốn”.
Bệnh viện cũng thế thôi ! Nạp đơn là một chuyện, được một chân đứng vào đó là chuyện khác. Những bác sĩ đã từng nộp đơn xin việc sẽ rõ hơn ai hết. Xin vào rồi nhưng lại nhận một mức lương quá khiêm tốn như vậy thì bác sĩ làm sao thoát được lòng trắc ẩn trước những chiếc phong bì của gia đình bệnh nhân.
Thật ra mà nói thì không nên vơ đũa cả nắm ! Trong đầm lầy nặng bóng chiếc phong bì vẫn còn đó những tâm hồn hết sức đẹp là giúp bệnh nhân, giúp người nghèo một cách vô tư và hoàn toàn vô vị lợi. Những tâm hồn ấy hết sức đẹp khi ý thức được phận người và ý thức được họ sinh ra để phục vụ anh chị em đồng loại để rồi họ không mong nhận gì hơn.
Khi và chỉ khi người ta trả lương, trả thù lao đúng với công việc họ làm và đảm bảo mức sống tối thiểu cho họ thì may ra khi ấy chiếc phong bì mới không xuất hiện nữa.
Người viết vẫn mơ một ngày nào đó vào bệnh viện, đến cửa quan, ra ngoài đường, vào sân bay không thấy cảnh dấm dúi phong bì, dấm dúi những tờ giấy bạc. Mơ thì vẫn là mơ nhưng ngày ấy thật khó đến khi mà văn hóa phong bì đã in đậm vào nền văn hóa nặng cơ chế xin cho, chờ đợi và đặc biệt là “nhất thân nhì thế”.
Thanh Tâm Lm Anmai, CSsR (12 tháng 12-2010)
| | | | | | Message reputation : 100% (1 vote)
|
hunghsmn Cấp bậc: VIỆN CHUẨN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 21 Điểm NHIỆT TÌNH : 52 Ngày tham gia : 09/11/2009 Đến từ : Nha Trang Job/hobbies : Job/hobbies Tâm trang : Vui
| Tiêu đề: Re: VĂN HÓA PHONG BÌ Sun Dec 19, 2010 9:11 am | |
| | | | | |
Bạn nói đến văn hóa phong bì nhưng chỉ nói riêng chuyện ở bệnh viện. Thật ra còn ở nhiều nơi khác , nhưng đúng là ở bệnh viện thì cái thứ văn hóa phong bì này rõ ràng nhất. Mình thấy thật lạ lùng là người ta cứ nghĩ rằng có phong bì thì bác sĩ sẽ làm việc khác hơn. Vậy mà ỹ nghĩ này đang được coi là văn hóa ững xử. Bạn không làm vậy thì bạn là người không biết ững xử, hay nói toạc ra là không có văn hóa.
Xin nói thật với các bạn mình căm ghét cái thứ văn hóa này, và cũng có không ít người cho là mình không biết ứng xử. Nhưng tuyệt nhiên chưa một lần mình không hài lòng về bác sỹ trong chuyện này (tất nhiên về chuyên môn thì có người hay người dở). Khi tranh luận chuyện này với mọi người mình toàn thua. Họ biện rằng tại BS thấy cái thẻ bảo hiểm y tế của mình... Thẻ bảo hiểm y tế thì có cái gì chứ .
Viết mấy lời này mình chỉ mong có ai nghe mình, dẹp chuyện phong bì đi, để tiền đó mà lo thuốc thang cho người bệnh. Công việc cũa BS là vậy, một qui trình làm việc của họ là vậy. Bạn đưa phong bì thì người ta cám ơn và nhiều người sẵn sàng nhận, nhưng còn công việc thì chỉ có vậy mà thôi, vì không thể khác hơn được. Còn bạn muốn thể hiện lòng biết ơn của bạn thì là chuyện khác , nhưng tuyệt nghiên cũng không nên là phong bì.
Cám ơn đề tài này. Cùng thảo luận cho vui các bạn nhé..
| | | | | |
|
Kathy THƯỢNG VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 340 Điểm NHIỆT TÌNH : 607 Ngày tham gia : 20/09/2009 Đến từ : England Job/hobbies : Student Tâm trang : Lonely
| Tiêu đề: Re: VĂN HÓA PHONG BÌ Sun Dec 19, 2010 4:38 pm | |
| | | | | |
Lần đầu tiên từ England về VN, người nhà cứ bảo mình phải chuẩn bị một ít đồng 5 đô, 10 đô để gì gì đó cho mấy nhân viên sân bay TSN thì họ mới hướng mình mau chóng, không thôi là vài tiếng trong phi trường như chơi... Nghe vậy cũng thấy ngạc nhiên lắm, nhưng mình cũng nghe lời và chuẩn bị như mọi người đi trước chỉ bảo cho. Khi xuống tới Phi trường mình loay hoay mãi không biết hành lý lấy ở ngõ nào, hỏi nhân viên họ chỉ không rõ ràng lắm. Nhưng cứ đi và hỏi tiếp anh nhân viên tiếp theo và tiếp theo nữa thì mình cũng thấy hành lý, mình chẳng còn nhớ cái dụ "phong bì". Khi đưa hành lý ra taxi, mình cũng trả công cho người phụ giúp chút (chuyện bình thường)
Qua việc này mình thấy chuyện phong bì trở thành "Văn hóa". Cũng như Hunghsmn nói, thì có phong bì hay không thì công việc của họ vẫn vậy mà thôi.
| | | | | |
|
CaoTuong THƯỢNG VIỆN
Giới tính : Tổng số bài gửi : 338 Điểm NHIỆT TÌNH : 478 Ngày tham gia : 08/09/2009 Đến từ : Singapore Job/hobbies : Abroad Student
| Tiêu đề: Re: VĂN HÓA PHONG BÌ Mon Dec 20, 2010 9:07 am | |
| | | | | |
Mình cũng rất bức xúc với cái văn hóa kỳ khôi này lắm. Tại lương thấp quá mới sinh ra như vậy, hay tại người ta tham tiền? Hay tại mình làm họ ra xấu xa? Nhất là ở bệnh viện, tâm lý bất ổn do mạng sống được tính bằng giây? Chậm 1 giây người nhà thiệt mạng hay mang di chứng cả đời, nên lo "phong bì" để được yên trí hơn????
Có lần chị mình sinh em bé phải mổ, mọi sự nhờ vào nhân viên diều dưỡng. Hôm đầu ra phòng hồi sức được chăm sóc kỹ càng dặn dò đủ thứ quan tâm, nhà cũng yên trí, thấy mấy hôm kế tiếp cô điều dưỡng làm việc rất mạnh tay, gây đau, và cẩu thả rõ ràng và kèm theo mắng chửi không chịu thế này thế khác... Thấy vậy cô ở giường kế bên nói nhỏ phải có "phong bì" mới được cư xử đàng hoàng em ơi!... Nghe và làm theo! Quả đúng là như vậy! BUỒN!
| | | | | |
|
pham.0763 VIỆN SỸ
Giới tính : Tổng số bài gửi : 43 Điểm NHIỆT TÌNH : 54 Ngày tham gia : 16/12/2010 Đến từ : Houston, Texas Job/hobbies : student Tâm trang : phức tạp
| Tiêu đề: Re: VĂN HÓA PHONG BÌ Tue Dec 21, 2010 4:45 am | |
| | | | | |
Hôm nhà mình đi, nhà mình cũng phải mất 300 USD cho anh nhân viên TSN, anh này mặc quân phục của quân đội, lúc đầu anh này đòi 600 USD cho 6 hồ sơ, daddy nhà mình kì kèo mãi anh này mới chịu 300 USD, nếu không chịu mất tiền thì không biết khi nào anh mới kí giấy cho mà vào phòng chờ hic
| | | | | | Message reputation : 100% (1 vote)
|
Sponsored content
| Tiêu đề: Re: VĂN HÓA PHONG BÌ | |
| | |
|